*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thần Cổ tộc.
Cô gái dẫn Diệp Huyên đi tới một đài tập võ lớn gần vạn trượng, xung quanh không có lấy một bóng người.
Cô gái xoay người nhìn về phía Diệp Huyên: "Bây giờ ngươi là Tri Huyền Cảnh đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu.
Cô gái khẽ gật đầu: "Ngươi phải đạt đến Động Huyền!"
Nói rồi, nàng nhìn thẳng vào Diệp Huyên: "Có biết điều huyền bí của Động Huyền Cảnh không?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Thật ra hắn cũng biết có bút Đại đạo thì hắn có thể đạt được đến bất kỳ cảnh giới nào, tất nhiên cũng bao gồm cả Động Huyền.
Có điều hắn vẫn muốn nghe cô gái này giảng giải một lượt, như vậy chắc chắn sẽ có những gặt hái khác.
Trước đây, sở dĩ hắn không lợi dụng bút Đại đạo để thăng thẳng đến Động Huyền Cảnh là bởi vì trực giác nói cho hắn biết, cho dù có đạt đến Động Huyền rồi e là cũng không làm gì được cô gái này.
Hơn
nữa, mỗi khi dùng bút Đại đạo để nâng cao cảnh giới đều phải bị tiêu hao quá nhiều sức. Có thể nói, khi hắn dùng bút Đại đạo để tăng cảnh giới cũng là lúc hắn định sẵn sẽ liều mạng, nhưng bây giờ chưa phải là lúc đó.
Có thể tạm thời xem xét tình hình trước đã.
Cô gái nói: "Ngồi xuống đi!"
Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Cô gái cũng ngồi xuống rồi bảo: "Động Huyền chính là nhìn rõ Vận Mệnh Chi Đạo!"
Nói xong, nàng tay nhẹ nhàng vươn tay phải lên, bỗng, xung quanh hai người đột nhiên xuất hiện từng tia đỏ đầy quỷ dị.
Cô gái nhìn Diệp Huyên: "Sợi vận mệnh".
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Sợi vận mệnh?"