*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên hỏi vị trí của thư viện Hoa Hạ xong thì đứng dậy đi về phía trước, lúc này Cổ Hàn đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, hắn nhìn nàng ta hỏi: “Tộc trưởng, cô?”
Cổ Hàn bình tĩnh đáp: “Ta đi cùng ngươi”.
Diệp Huyên cười: “Cô có biết ta định đi đâu không?”
Cổ Hàn nói: “Thư viện Hoa Hạ”.
Diệp Huyên hơi giật mình nhưng rồi lại cười bảo: “Nếu cô đã muốn đi thì đi cùng đi”.
Nói xong hắn đi về phía xa.
Cổ Hàn nhìn Diệp Huyên rồi đi theo sau.
Trên đường đi, Diệp Huyên chợt thấy hơi thấp thỏm bất an.
Cổ Hàn hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Huyên cười trả lời: “Rất mong chờ, nhưng lại sợ thất vọng”.
Cổ Hàn khó hiểu: “Thất vọng cái gì?”
Diệp Huyên cười nhẹ: “Sợ rằng thư viện này khác với ta nghĩ…”
Cổ Hàn im lặng giây lát mới nói: “Tần các chủ là kỳ nhân”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đi thôi”.
Một lúc sau hai người tới chân một ngọn núi, ngọn núi có tên là núi Hoa Hạ, không lớn, ở ngã ba núi có một tấm biển nhìn rất đơn giản, trên đó viết bốn chữ lớn: Thư viện Hoa Hạ.
Diệp Huyên ngẩng đầu, hắn nhìn thấy hàng trăm ngôi nhà tranh trên đỉnh núi xa xa, không có một kiến trúc sang trọng nào!
Thấy cảnh này, Diệp Huyên ngẩn người.
Đây là thư viện Hoa Hạ sao?
Lúc này, một ông lão đi tới từ phía sau hai người, ông ta mặc áo gai rất giản dị, chân đi giày gai, lưng còn đeo một bó củi khô.
Khi nhìn thấy ông lão này, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Cổ Thần!
Ông lão tưởng như cực kỳ bình thường trước
mặt không ngờ lại là Cổ Thần.
Lúc này ông ta chợt dừng lại, nhìn Diệp Huyên cười nhẹ: “Các hạ hẳn là Diệp công tử mà Các chủ nói đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Ông ta quan sát Diệp Huyên: “Khí chất bất phàm”.
Nói xong ông ta nhìn vào cây bút trên eo hắn: “Bút Đại đạo?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão cười nhẹ, dời mắt rồi bảo: “Diệp công tử, chúng ta vào thư viện nói chuyện đi”.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Tiền bối là ai vậy?”
Ông lão cười khẽ: “Văn Tu, Phó viện trưởng đương nhiệm của thư viện Hoa Hạ”.
Diệp Huyên hơi giật mình rồi cười bảo: “Không giấu gì ông, thư viện Hoa Hạ không như những gì ta nghĩ”.
Văn Tu bảo: “Các chủ thường nói, vật chất dễ làm tâm trí rối bời, hơn nữa mọi người tới đây để học chứ không phải hưởng thụ, vì thế học sinh của thư viện Hoa Hạ làm gì cũng phải tự làm hết, dù là ăn cơm hay giặt giũ cũng đều phải tự thân vận động, kể cả Phó viện trưởng ta đây!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Với thực lực