Diệp Huyên lắc đầu: "Lần này, ta không muốn nể mặt!"
Ông lão sửng sốt.
Diệp Huyên chỉ Triệu Nhược đằng xa: "Giờ, ta muốn giết ông ta. Nếu ông dám ra tay thì ngay cả ông ta cũng giết!"
Hắn nói xong, mở tay ra, kiếm quang bỗng phóng đi, mục tiêu chính là Triệu Nhược!
Ông lão thấy cảnh đó lập tức biến sắc, không chút do dự chặn trước mặt Triệu Nhược rồi đấm ra một quyền!
Đùng!
Kiếm quang nát!
Diệp Huyên nhìn ông lão, ông ta vội nói: "Diệp..."
Diệp Huyên bỗng mở tay ra, bút Đại Đạo xuất hiện trong tay, sau đó vung lên.
Vèo!
Một nét bút vạch ra!
Giờ hắn đã khác trước, nay Diệp Huyên sử dụng nó thì sức mạnh phải mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần!
Dù sao, giờ hắn cũng đã là Cổ Thần Cảnh!
Thấy nét bút rất bổ tới, ông lão lập tức thay đổi sắc mặt, giơ hai chặn ngang trước mặt.
Vèo!
Dưới ánh mắt của mọi người, nét bút ấy trực tiếp xuyên qua cơ thể ông lão.
Ầm!
Cơ thể vỡ nát, linh hồn nhanh chóng trôi đi!
Tất cả mọi người ngơ ngác!
Một vị Thượng Cổ Thần Cảnh cứ thế đi đời nhà ma?
Bên kia, Triệu Nhược bỗng mở tay ra, kế tiếp, một cái lệnh bài chợt phóng lên cao.
Uỳnh!
Sâu trong tinh không, một chùm sáng chợt
xuất hiện. Ngay sau đó, trong chùm sáng ấy bèn hiện lên một bóng người!
Gọi người!
Triệu Nhược nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên quát: "Để ta xem ngươi ăn nói thế nào với viện trưởng!"
Diệp Huyên nhún vai: "Hôm nay Tần Quan cũng không bảo vệ được ông!"
Đúng lúc này, Tần Quan chợt xuất hiện trong chùm sáng ấy.
Giờ đây, Tần Quan đang đứng ở dưới một chân núi. Nàng ta vẫn để tóc ngắn, mặc chiếc váy ngắn tay có chút khác biệt với thế giới này và cái túi tiền trên eo vẫn vô cùng bắt mắt.
Triệu Nhược và ông lão sắp biến mất nhìn thấy Tần Quan thì vội vàng kính cẩn cúi chào.
Tiêu Lan bên cạnh cũng khom mình cúi chào.
Tần Quan cười hỏi: "Sao thế?"