Văn Nhân Lam ngẫm nghĩ một hồi: “Mười năm”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Mười năm?"
Văn Nhân Lam chớp mắt: “Nhanh lắm rồi đấy”.
Văn Nhân Lam vươn tay gọi Tiểu Tháp xuất hiện: “Vào trong này tu luyện đi, một ngày là xong”.
Văn Nhân Lam ngẩn ra rồi lập tức vọt vào. Nhưng chỉ một chốc sau, nàng ta lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: “Ngươi cũng định tặng ta cái tháp này sao?"
Vừa dứt lời đã vươn tay ra ôm chầm lấy tháp.
Trông như sắp cướp đến nơi.
Diệp Huyên: “...”
Thổ phỉ!
Diệp Huyên đen mặt, sao Văn Nhân Lam này giống một nữ thổ phỉ thế?
Lúc này, Văn Nhân Ý liếc Văn Nhân Lam: “Muội làm thế sẽ khiến Diệp công tử sợ đấy, buông tay ra!”
Văn Nhân Lam hơi không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn buông tay.
Diệp Huyên vội vàng cất Tiểu Tháp đi.
Người phụ nữ này quá nguy hiểm!
Văn Nhân Lam đột nhiên tò mò nói: “Sao ngươi có nhiều bảo bối thế?”
Diệp Huyên cười đáp: “Gia truyền!”
Tiểu Tháp: “…”
Văn Nhân Lam nhìn Diệp Huyên, sau đó trầm giọng nói: “Nếu ta tu luyện ở trong đó, nhiều nhất một ngày, ta sẽ có thể đạt đến Hoá Thần Cảnh! Nhưng ta phải sử dụng tất cả Trụ Mạch của ngươi, ngươi thật sự đồng ý sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Văn Nhân Lam im lặng một
lát rồi nói: “Đợi sau khi ta trở thành Tộc trưởng Văn Nhân tộc, ta sẽ trả ơn cho ngươi!”
Nói xong, nàng ta lập tức tiến vào trong Tiểu Tháp.
Lúc này, Văn Nhân Ý đột nhiên nói: “Diệp công tử, ngươi phải đề phòng Nam Thiên tộc!”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó nói: “Có thể giới thiệu cho ta về Nam Thiên tộc này không?”
Văn Nhân Ý gật đầu, sau đó giới thiệu về Văn Nhân tộc và Nam Thiên tộc cho Diệp Huyên.
Một lúc sau, Diệp Huyên rơi vào trầm mặc.
Văn Nhân Ý nhìn hắn: “Hối hận rồi à?”
Diệp Huyên lắc đầu cười nói: “Sao có thể?”
Trong mắt Văn Nhân Ý lộ vẻ phức tạp: “Ngươi là một người rất thần bí!”
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Ý cô nương, nếu cô cần gì có thể nói với ta, còn Nam Thiên tộc, ta sẽ tự giải quyết!”