Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9693


trước sau

Tông Thủ nhìn chằm chằm Diệp Huyên, hét to: “Rốt cuộc ngươi đang mặc thần vật gì!”  

Diệp Huyên híp mắt, một khắc sau, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đột nhiên bay ra.  

Xoẹt!  

Kiếm quang tựa như tia chớp.  

Sắc mặt Tông Thủ lập tức thay đổi, ông ta tránh về phía sau, muốn tránh khỏi chiêu kiếm này của Diệp Huyên, vì bây giờ ông ta chỉ còn lại linh hồn, hoàn toàn không thể đỡ được kiếm của Diệp Huyên.  

Hơn nữa, ông ta còn sợ hãi phát hiện, kiếm của Diệp Huyên có khả năng kiềm chế linh hồn rất mạnh.  

Thấy kiếm chém tới, Tông Thủ đã sợ hãi đến cực độ.

Lúc này, ông lão kia đột nhiên chắn trước mặt Tông Thủ, lão ta hét lên: “Liên hệ với Dương tộc!”  

Nói xong, lão ta xoay người nhìn chiêu kiếm đang chém tới kia, đột nhiên siết chặt hai tay.  

Oanh!  

Một ngọn lửa đáng sợ phóng lên cao từ trong cơ thể lão ta.  

Thiêu đốt thân thể!  

Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, một khắc sau, lại có một hơi thở đáng sợ phóng lên cao từ trong cơ thể của lão ta.  

Ầm!  

Trong nháy mắt, chiêu kiếm kia của Diệp Huyên lập tức bị một hơi thở đánh bay!  

Diệp Huyên ở phía xa mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên mang theo một tia kiếm quang quay lại trong tay hắn.  

Diệp Huyên nhìn ông lão, lúc này, ông lão không chỉ thiêu đốt thân thể mà còn thiêu đốt cả linh hồn!  

Đúng là liều mạng!  

Sau khi ông lão thiêu đốt linh hồn, khí thế của lão ta điên cuồng dâng lên, trong nháy mắt,
khí thế của lão ta đã đạt đến mức độ vô cùng đáng sợ!  

Những cường giả Tông tộc khác đều tỏ vẻ đau khổ!  

Thiêu đốt thân thể!  

Thiêu đốt linh hồn!  

Có nghĩa là chết chắc!  

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên, trong mắt tràn đầy sự căm hận.  

Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Ông già, ta thấy khá khó hiểu, rốt cuộc ông đang oán hận cái gì? Hình như là các ngươi muốn giết ta trước mà? Vì sao ông lại làm như ta rất có lỗi thế?”  

Ông lão gằn giọng: “Tông tộc ta đã chịu thua rồi, ngươi cần gì phải đuổi cùng giết tận?”  

Diệp Huyên nhíu mày: “Không phải trước đó ta vẫn luôn chịu thua à? Các người có bỏ qua cho ta không? Hình như là không?”  

Ông lão tức giận chỉ vào Diệp Huyên: “Ngươi đừng có nói nhảm với lão phu, ngươi cho rằng ngươi thắng rồi ư? Ta cho ngươi biết, chỉ cần Dương tộc đến, ngươi sẽ biết cái gì là tuyệt vọng!”  

Diệp Huyên khẽ thở dài: “Ta đề nghị ông đừng gọi, thật đấy!”  

Ông lão giận quá hoá cười: “Sợ? Ngươi sợ à?”  

Diệp Huyên: “…”  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện