Hắn lắc đầu cười: “Có cơ hội sẽ cho ngươi hấp thu”.
"Cảm ơn Tiểu chủ!", nó vội nói: “Ta nguyện lên núi đao xuống biển lửa vì người, chết vạn lần cũng không sờn...”
Sau một hồi lặng im, Diệp Huyên mới đờ đẫn lắc đầu: “Thật không ngờ ngươi lại như thế này”.
Tiểu Hồn: “...”
Bỗng nhiên, Diệp Huyên ngẩng phắt lên, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng cách đó không xa.
Đó chính là họa sĩ đã giao thủ cùng Vị Ương Thiên - Thiên Tôn.
Diệp Huyên không hề do dự, lập tức dùng đạo tắc Không Gian lui ra khỏi tinh võng.
Thiên Tôn nhìn theo hắn, nói: “Ngươi thật sự khiến ta kinh ngạc”.
Một mình giết ba Thần Pháp Sư, nghe cứ như chuyện lên trời.
Tất nhiên ở đây cũng có yếu tố khinh địch.
Nếu Ngôn Sinh ban đầu không xem thường Diệp Huyên thì cũng không đến mức bị hắn chém đứt hai tay trong chớp mắt như vậy.
Nếu ba Thần Pháp Sư ấy hợp tác, Diệp Huyên tuyệt đối không phải đối thủ của họ, nào ngờ họ lại bị hắn xé lẻ ra đánh bại từng người.
Diệp Huyên nhìn Thiên Tôn một cái rồi bỏ đi, điều khiến hắn bất ngờ là ông ta cũng không có ý định tấn công.
Sau đó không lâu, một cô gái xuất hiện ở nơi hắn vừa rời khỏi.
Vị Ương Thiên.
Thiên Tôn nói với nàng ta: “Cung chủ Vị Ương, cô không biết mình đang đối đầu với ai đâu”.
"Thì thế nào?", Vị Ương Thiên