Diệp Huyên liếc Vân Thương: “Giết ta là chủ ý của Nguyên Sư, hay chủ ý của ngươi?”
Vân Thương gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyên, im lặng.
Diệp Huyên cười khẽ: “Ta ngốc thật, rõ ràng Nguyên Sư chính là thuộc hạ của ngươi, nếu không có mệnh lệnh của ngươi thì sao gã dám làm?”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nắm chặt tay phải.
Kiếm Thanh Huyên rung lên bần bật.
Ầm!
Dưới ánh nhìn chăm chú của cả đám người, linh hồn của Vân Thương đã bị kiếm Thanh Huyên hấp thu.
Thần hồn cũng tiêu tán.
Chứng kiến cảnh này, mồ hôi Tô Minh đứng sau lưng Diệp Huyên lập tức chảy ròng ròng.
Má nó!
Thiếu chủ này biến thái quá đi mất thôi!
Vậy mà lúc trước y lại dám giết hắn…
Bỗng nhiên, một lão già của Thương Vân sơn giới đột nhiên tức giận lên tiếng: “Thiếu chủ, cho dù giới vương phạm sau thì ngài cũng không có quyền giết giới vương, đáng ra nên giao quyền xử trí cho Trấn Hình Ti, ngài…”
Diệp Huyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía lão già: “Ta cứ không đấy!”
Lão già ngạc nhiên: “Ngài…”
Diệp Huyên liếc những cường giả có mặt, sau đó nói: “Nghĩ kỹ thì, hẳn là các ngươi cũng góp phần trong chuyện đi giết ta nhỉ!”
Nói rồi, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn lại đột nhiên rung mạnh.
Chứng kiến cảnh này, lão già kia lập tức biến sắc, vội vàng nói: “Thiếu
chủ! Ta không hề làm gì hết! Tất cả đều do giới vương quyết định!”
Diệp Huyên mặt không cảm xúc, cũng chẳng nói bất cứ câu nào.
Lúc này, Chương Sứ ở một bên bỗng tức giận cất lời: “Vậy mà còn không quỳ xuống?”
Quỳ xuống?
Lão già thoạt tiên ngẩn người, sau đó vội vàng quỳ xuống, đám cường giả sau lưng ông ta cũng lục tục quỳ xuống theo!
Tất cả mọi người cùng thần phục!
Diệp Huyên liếc bọn họ, sau đó quay đầu nhìn Chương Sứ: “Từ giờ trở đi, ngươi chính là giới vương của giới này, tiếp quản toàn bộ nơi đây!”
Nghe thấy vậy, Chương Sứ thoáng ngẩn ra, sau đó vội vàng đáp: “Tuân lệnh!”
Diệp Huyên đột nhiên hỏi tiếp: “Đến Trấn Hình Ti kiểu gì?”
Lão già trước mặt Diệp Huyên thoáng do dự giây lát, sau đó nói: “Lần này đi ngàn vạn dặm về phía bắc!”