*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đế Yêu nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Huyên và Thanh Nhi, sau đó khẽ thở dài.
Phải nói rằng thực lực của cô gái mặc váy trắng đã làm thay đổi suy nghĩ của ông ta, hóa ra trên đời này còn có cường giả mạnh tới vậy.
Một kiếm!
Chỉ một kiếm đã tiêu diệt cả Thiên Sư tông!
Phải biết rằng Thiên Sư tông có vô vàn cường giả! Ngoài ra còn có hàng tá trận pháp.
Vậy mà một tông môn có gốc gác thâm sâu như vậy lại bị người ta tiêu diệt chỉ bằng một kiếm. Cứ như mơ vậy, quả thực khiến mọi người khó mà tin nổi, nếu không phải chuyện xảy ra ngay trước mắt thì chắc chắn ông ta sẽ không tin.
“Haizz!”
Đế Yêu khẽ thở dài, lòng vấn vương biết bao suy nghĩ.
Có vẻ vừa nghĩ tới chuyện gì đó, Đế Yêu lập tức thay đổi sắc mặt.
Diệp Huyên!
Viện trưởng của thư viện Quan Huyên!
Đế Yêu đột nhiên gọi: “A Yêu!”
Ông ta vừa dứt lời thì một con yêu thú đột nhiên xuất hiện sau lưng.
Đế Yêu ngửa tay ra, sau đó khẽ vung lên, hình ảnh tái hiện của Diệp Huyên hiện ra trước mặt A Yêu: “Truyền khắp Yêu giới, nếu nhìn thấy người này… cũng
như gặp ta, ai dám bất kính với cậu ta thì ta sẽ tiêu diệt toàn tộc kẻ đó!”
A Yêu sững sờ: “Tộc trưởng…”
Đế Yêu chậm rãi nhắm mắt: “Không những vậy, nếu gặp người của thư viện Quan Huyên thì yêu thú của Yêu giới nhất định phải đối xử tử tế!”
A Yêu cúi người hành lễ: “Tuân lệnh!”
Đế Yêu nói khẽ: “Diệp Huyên, thư viện Quan Huyên… Không thể chọc vào!”
…
Trong tinh không thăm thẳm, Diệp Huyên và Thanh Nhi sóng vai bước đi.
Những ngôi sao xung quanh phát ra ánh sáng rực rỡ, khung cảnh đẹp tựa tranh vẽ.
Không biết bao lâu sau, hai huynh muội đi đến một khu vực tĩnh lặng hoàn toàn, xung quanh không có bất cứ hơi thở của sự sống nào, không khí lặng ngắt như tờ.
Diệp Huyên nhìn xung quanh, cách đó mấy trăm trượng có một tấm bia đá dày, bên trên khắc dòng chữ: Thiên Táng Chi Địa, ai vào sẽ chết!
Đến Thiên Táng Chi Địa rồi!