Uỳnh!
Đúng lúc này, người đàn ông này đột nhiên dùng góc độ kỳ lạ đấm một cú vào nơi xương sườn của Khúc Phong.
Ầm!
Trong tầm mắt mọi người, Khúc Phong trực tiếp bay ra ngoài, cuối cùng rầm rầm đập lên trên kết giới xung quanh võ đài tỉ thí.
Thua rồi!
Trên võ đài tỉ thí, người đàn ông thoáng nhìn Khúc Phong, sau đó xoay người rời đi.
Cũng trên võ đài tỉ thí, sắc mặt Khúc Phong hơi khó coi, nhưng trong mắt hắn ta lại không hề có nhụt chí, hắn ta sửa sang một chút rồi xoay người rời võ đài tỉ thí.
A Mạc Linh bên cạnh Diệp Huyên đột nhiên nói ra: “Ngươi có muốn lên chơi thử không?”
Diệp Huyên nói: “Có thể gian lận không?”
A Mạc Linh quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “...”
…
Gian lận?
A Mạc Linh chớp mắt: “Gian lận thế nào?”
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Tại sao lại muốn ta đi chơi?”
A Mạc Linh liếc nhìn Diệp Huyên rồi nói: “Trước đây ta từng thấy ngươi ra tay, ta biết ngươi đang giấu giếm tuyệt chiêu, hơn nữa, chỗ của ta rất hiếm kiếm tu, vì vậy ta muốn xem ngươi đánh nhau”.
Diệp Huyên suy nghĩ rồi nói: “Vậy để ta lên thử xem”.
A Mạc Linh mỉm cười, nói: “Được”.
Diệp Huyên dùng ý niệm, ngự kiếm bay lên biến thành một luồng kiếm quang rồi xuất hiện trên Thần Võ Đài.
Lúc này, tất cả mọi người ở đó đều hướng mắt về Diệp Huyên, phải thừa nhận chiêu ngự kiếm lên đài của Diệp Huyên khá thu hút.
Diệp Huyên đảo mắt nhìn quanh mọi người rồi siết chặt nắm đấm, mỉm cười nói: “Vinh hạnh, vinh hạnh”.
Mọi người: “…”
Lúc này, tiếng A Mạc Linh bỗng vang lên sau gáy Diệp Huyên: “Ngươi muốn thách đấu với ai thì phải cọc trụ
mạch cho người đó trước”.
Trụ mạch!
Diệp Huyên ngây ra vài giây rồi lắc đầu cười, thì ra trò thách đấu này cũng là một cách để kiếm tiền. Tính ra chuyện này cũng bình thường, danh tiếng quan trọng đấy nhưng nếu không có đủ tiền, những thiên tài tuyệt đỉnh này cũng sẽ không tích cực đến thế.
Diệp Huyên điều chỉnh lại cảm xúc, ngoảnh đầu nhìn sang ba mươi sáu cây trụ đá, hắn nhìn về cây trụ cuối cùng, bên trên có viết hai chữ lớn “Trần Kha”, bên dưới hai chữ này còn có một dòng chữ “Thách đấu một lần là một trăm nghìn trụ mạch”.
Thách đấu một lần một trăm nghìn trụ mạch.
Diệp Huyên mỉm cười, bây giờ thứ mà hắn không thiếu nhất là tiền, hắn xòe bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ từ từ bay đến trước cột đá đó.
Một lúc sau, trụ đá rung lắc nhẹ. Tiếp ngay đó, một người đàn ông bước ra, là người đã giao đấu với Khúc Phong trước đó.
Trần Kha!
Trần Kha nhìn chiếc nhẫn chứa đồ, thấy đủ trụ mạch bên trong thì lập tức cầm lấy. Hắn ta liếc nhìn Diệp Huyên, đang định lên tiếng thì Diệp Huyên bỗng biến mất, sau đó chém thẳng một kiếm về phía Trần Kha.