*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, người có thể hạ thấp cảnh giới đánh với ta một trận không?”
Người thần bí đáp: “Không thể!”
Diệp Huyên sửng sốt.
Người thần bí nói tiếp: “Vì ta không có cảnh giới!”
Không có cảnh giới!
Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nói: “Gì cơ, người không có cảnh giới?”
Người thần bí khẳng định lại: “Phải!”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Tiền bối, ta cũng có quen mấy người không có cảnh giới, người…”
Người thần bí hỏi: “Ngươi đang nói đến Tam Kiếm à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Tiền bối biết họ sao?”
Người thần bí đáp: “Biết”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối có biết Thanh Nhi không?”
Người thần bí tiếp tục trả lời: “Biết!”
Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Tiền bối và Thanh Nhi, ai lợi hại hơn?”
Người thần bí đáp: “Ngươi hỏi nhiều thế làm gì? Dù sao cũng lợi hại hơn ngươi!”
Diệp Huyên đen mặt.
Người thần bí tiếp tục: “Ngươi tiếp tục đánh với ta, đánh nhau với ta lâu rồi, sau đó đi đánh nhau với người khác, có lẽ ngươi sẽ phát hiện điều bất ngờ đấy!”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó lập tức chém một kiếm.
Chiêu kiếm này vừa nhanh vừa chuẩn
còn vừa ác!
Theo Diệp Huyên thấy, dù về lực lượng hay tốc độ cũng đã đạt tới mức hoàn mỹ rồi. Nhưng vẫn không có tác dụng gì cả.
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan, Diệp Huyên lại bị đánh bay một lần nữa.
Cũng giống như trước kia, sau khi bay ra ngoài, thân thể của hắn vỡ tan, chỉ còn lại linh hồn.
Sau khi thân thể khôi phục, Diệp Huyên tiếp tục xông lên.
Cứ thế, Diệp Huyên tu luyện thêm nửa năm ở vùng đất tĩnh lặng này.
Nửa năm sau.
Hôm nay, Diệp Huyên đang muốn ra tay, người thần bí kia chợt nói: “Được rồi!”
Nghe thấy thế, Diệp Huyên sửng sốt: “Được rồi?”
Người thần bí nói: “Ngươi đã đạt tới giới hạn của bản thân”.
Diệp Huyên im lặng.