Diệp Huyên nheo mắt, tên này muốn đi ra rồi sao?
Trong sân, toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Diệp Huyên.
Tinh chủ trên không kia cũng nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Xem ra, ngươi còn có người trợ giúp nữa!”
Diệp Huyên cười lạnh: “Ta khuyên ông mau quỳ xuống xin tha mạng đi! Nếu không, lát nữa ông sẽ chết không chỗ chôn đấy!”
Tinh chủ lắc đầu, cười khẽ: “Chết không chỗ chôn à? Lời ngươi nói đúng là chuyện nực cười nhất mà bản Tinh chủ từng nghe từ trước tới giờ!”
Nói rồi ông ta nhìn phần bụng của Diệp Huyên: “Để hắn ta ra đây!”
Đi ra!
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Huyên.
Dưới tầm mắt của mọi người, một toà tháp nhỏ mờ ảo đột nhiên xuất hiện giữa hai hàng lông mày Diệp Huyên, ngay sau sự xuất hiện của tháp nhỏ mờ ảo này, một người đàn ông cũng từ trong đó đi ra.
Người đàn ông trông chỉ hơn ba mươi tuổi, tóc dài xoã vai, giữa hai hàng lông mày có một chứ “Đế” nho nhỏ.
Tay áo người này rất rộng, hai tay giấu bên trong, chân trần, có cùm đen khoá dưới chân.
Tất cả mọi người đều nhìn người đàn ông ấy.
Đại thần tầng hai xuất hiện ở bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta cũng đang nhìn Diệp Huyên, ánh mắt nàng ta rất nghiêm trọng, vô cùng căng thẳng.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn chân trời tinh không, hai mắt hắn ta khẽ nhắm, có phần tham lam nói: “Không khí trong lành… Thì ra lại tuyệt vời như vậy! Quả nhiên, thứ không bị mất đi thì vĩnh viễn sẽ không được trân trọng!”
Trên tinh không, Tinh chủ nhìn xuống người đàn ông: “Ngươi là người phương nào?”
“Người phương nào?”
Người đàn ông