Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10040


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn xòe tay ra. Chỉ trong phút chốc, đã có hàng loạt kiếm ý Nhân Gian đỏ rực tuôn ra từ cơ thể, hóa thành vô số thanh kiếm bay lên cao.  

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...  

Tiếng cắt đứt vang lên liên tiếp. Những sợi dây không gian đứt rời rồi lại xuất hiện, nhưng kiếm ý của Diệp Huyên không ngừng túa ra thành từng thành kiếm bay lên. Chẳng mấy chốc sau, những sợi dây đã dần dà biến mất.  

Thần Tế Sư nhìn hắn, nhẹ nhàng xoay tay phải một vòng rồi nhấc lên.  

Uỳnh!  

Một hố đen khổng lồ hiện ra dưới chân Diệp Huyên khiến hắn biến mất trong chớp mắt.  

Đã bị truyền tống đi mất!  

Ở một vùng tinh không xa lạ nào đó, Diệp Huyên ngơ ngác nhìn bốn phía.  

Đây là đâu?  

Như nghĩ đến điều gì, hắn la lên: “Tiểu Hồn!"  

Xoẹt!  

Thời không trước mặt hắn nứt ra, Tiểu Hồn xuất hiện trong tay.  

Tiểu Hồn có thể tự do qua lại trong bất kỳ thời không nào, mà bản thân hắn thì chính là tọa độ.  

Diệp Huyên nắm kiếm Thanh Huyên trong tay, xoay người một cái đã xuất hiện lại trước mặt Thần Tế Sư. Bà ta đang chuẩn bị ra tay với Tần Quan thì nhíu mày, khi ngẩng lên thì thấy một tia kiếm quang đỏ máu lao xuống.  

Thần Tế Sư phóng một luồng sức mạnh bí ẩn lên cao.  

Ầm!  

Kiếm quang đỏ máu lan tràn, Diệp Huyên bị đẩy lui. Thần Tế Sư bước tới trước, vung pháp trượng điểm nhẹ về phía hắn.  

Rắc!  

Không gian phía sau hắn nứt ra thành một kẽ hở, nhanh
chóng nuốt chửng hắn. Một khắc sau, hắn lại xuất hiện sau lưng Thần Tế Sư. Bà ta cau mày, xoay người ấn tay phải xuống.  

Uỳnh!  

Một luồng sáng trắng mạnh khủng khiếp ùa ra từ tay bà ta ép hắn phải lui bước.  

Thần Tế Sư không tiếp tục tấn công mà chỉ cau mày nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay hắn.  

Bà ta biết nhờ nó mà hắn có thể trở lại sau mỗi lần bị truyền tống đi.  

Diệp Huyên vung kiếm, nói với bà ta: “Tiếp đi!"  

Thần Tế Sư lầm rầm niệm chú. Thời không trên đầu Diệp Huyên nứt ra, để vô số Thần lôi đen nhánh xuất hiện.  

Đất trời bỗng dưng run rẩy.  

Vì uy áp!  

Luồng uy áp khủng khiếp ập xuống như từng đợt sóng, khiến thiên địa cũng sắp không chịu được.  

Sắc mặt Diệp Huyên trở nên nghiêm trọng vô cùng. Hắn nhắm mắt lại, nhìn về phía Thần Tế Sư, nghiêm túc nói: “Ta biết ta không đỡ được chiêu này. Nhưng thân là kiếm tu, ta muốn lần cuối cùng rút kiếm ra, cũng sẽ được chết dưới kiếm. Bà có thể thỏa mãn nguyện vọng này của ta chứ?"  


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện