Năm đánh một!
Mà hai vị Thánh Quân của Dị Thần Tộc lại là người yếu nhất trong mười người!
Còn thực lực của tám gã thần bí kia lại mạnh hơn đám Thánh Quân rất nhiều!
Diệp Huyên thấy cảnh đó thì lập tức sa sầm nét mặt!
Kia chắc chắn là người của Vô Biên Chủ!
Mà có lẽ đối phương còn có rất nhiều cấp dưới mạnh mẽ như vậy!
Diệp Huyên như nhớ ra gì đó bỗng quay đầu lại nhìn Kỳ Tỉ Thiên ở đằng xa. Từ sau khi Cố Thần Quân đi đánh An Lan Tú, bà ấy đã nhẹ nhàng hơn!
Kỳ Tỉ Thiên thấy Diệp Huyên nhìn mình bèn quay đầu liếc hắn: "Sao?"
Diệp Huyên cười nói: "Dì Kỳ, hay là chúng ta đánh con yêu thú kia trước?"
Kỳ Tỉ Thiên chớp mắt hỏi: "Đánh hội đồng?"
Diệp Huyên vội vàng gật đầu.
Kỳ Tỉ Thiên lắc đầu.
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ,
Kỳ Tỉ Thiên cười bảo: "Ngươi nhìn bên phải ta đi!"
Diệp Huyên nghe vậy nhìn về phía bên phải Kỳ Tỉ Thiên, cách đó không xa rỗng tuếch!
Diệp Huyên cau mày, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn chợt trở nên nghiêm trọng!
Có cao thủ thần bí đang giữ chân Kỳ Tỉ Thiên lại!
Kỳ Tỉ Thiên nhìn Diệp Huyên, nhún vai nói: "Ngươi tự cầu phúc đi!"
Bà ấy nói xong xoay phắt người lại đấm ra một quyền.
Đùng!
Một quyền này vừa xuất hiện, thời không trước mặt bà ấy dùng mắt thường có thể thấy được trực tiếp mai một. Cùng lúc đó, một bóng người cũng nhanh chóng
lùi lại.
Khóe miệng Kỳ Tỉ Thiên gợi lên vẻ khinh bỉ: "Cái loại như ngươi mà cũng muốn giữ chân ta? Xem ta có đánh chết ngươi không!"
Bà ấy nói xong lập tức bước lên trước, giơ tay đấm tiếp về phía bóng người kia!
Song lúc này, bóng người kia bỗng dừng lại, hai tay tạo thành hình chữ thập rồi kéo sang hai bên: "Mở!"
Ầm!
Thoáng chốc, thế giới trước mặt gã bỗng nứt ra, một sức mạnh nghiền nát mọi thứ cực kỳ đáng sợ lập tức bao phủ lấy Kỳ Tỉ Thiên!
Nhưng ngay sau đó, Kỳ Tỉ Thiên trực tiếp xé nát sức mạnh ấy. Song, bóng người kia bỗng nhiên bước lên trước quát: "Mở tiếp!"
Mở tiếp!
Giọng nói kia vừa biến mất, thời không vốn hở lại nứt ra thêm lần nữa, một luồng sáng bắn ra.
Đùng!
Đất trời chợt vang lên một tiếng nổ như sấm đánh, sau đó Kỳ Tỉ Thiên thoáng chốc đã bị đẩy lùi hơn trăm trượng!
Bên dưới, Thanh Khâu thấy vậy thì khẽ cau mày.