*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Sở Nam dừng lại được thì cánh tay của ông ta đã nổ tung.
Sở Nam ngỡ ngàng.
Không chỉ mình Sở Nam ngỡ ngàng mà đám cường giả Đại Sở có mặt cũng ngây ngốc.
Sở Nam ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên tựa như huyết nhân đằng xa, trong mắt ngập tràn kinh hãi: “Ngươi… sao có thể…”
Ở nơi xa, linh hồn và thân thể của Diệp Huyên vẫn đang thiêu đốt hừng hực, không chỉ vậy, sức mạnh huyết mạch của hắn cũng đang bừng bừng sôi trào.
Phong Ma!
Phong Ma chân chính!
Diệp Huyên cầm kiếm chậm rãi tiến về phía Sở Nam, mỗi bước đi trong không trung đều để lại một dấu chân đỏ như máu.
Thấy Diệp Huyên đi tới, trong mắt Sở Nam lóe lên ánh sáng dữ tợn, tay trái của ông ta quờ về phía trước, sau đó bóp mạnh.
Xoạt!
Một chiếc lá đột nhiên xuất hiện giữ kẽ tay, ông ta hơi dùng sức, phiến lá kia lập tức bắn thẳng ra ngoài.
Viu!
Chiếc lá nhanh chóng phi như bay về phía Diệp Huyên ở đằng xa.
Diệp Huyên cả người đỏ như máu đột nhiên đâm ra một kiếm.
Ầm ầm!
Chiếc lá lao vút kia lập tức bị nhát kiếm của Diệp Huyên chém cho dừng lại, nhưng khác với khi trước, lần này Diệp Huyên
không nhúc nhích tí nào.
Nhìn thấy vậy, Sở Nam khẽ nheo mắt: “Sao có thể!”
Lúc này, tay phải của Diệp Huyên đã xoay kiếm.
Ầm!
Chiếc lá ầm ầm vỡ vụn, sức mạnh cường đại đột ngột bộc phát, Diệp Huyên cũng đưa tay chém xuống một kiếm.
Xoẹt!
Trong giây lát, luồng sức mạnh khủng khiếp bộc phát đã hóa thành không khí.
Ở nơi xa, vẻ mặt Sở Nam lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Ông ta biết nguyên nhân của chuyện này.
Dường như huyết mạch của Diệp Huyên đã biến dị.
Đây là huyết mạch gì vậy? Uy lực mạnh đến mức đó sao?
Trong lòng Sở Nam vô cùng khiếp hãi.
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất khỏi vị trí kia.
Xoẹt!
Một ánh kiếm đỏ như máu xé rách không trung lao vút tới.
Ở nơi xa, đồng tử của Sở Nam bỗng nhiên co nhỏ, ông ta xông về phía trước, tay trái bỗng nhiên đấm ra một quyền.