Bỗng nghe Thanh Khâu nói: “Thật ra huynh cũng có thể dạy cho chúng tự dùng kiếm kỹ”.
Diệp Huyên không khỏi ngây ra: “Được sao?"
Thanh Khâu gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi: “Ta phải làm sao để dạy chúng?"
Thanh Khâu cười: “Làm mẫu và hướng dẫn. Chúng đã có ký ức chiến đấu của huynh nên huynh chỉ cần chỉ dẫn là được”.
Diệp Huyên gật đầu: “Để ta thử xem”.
Sau đó bất ngờ thi triển Vô Ngã.
Vô Ngã!
Chớp mắt một cái, mấy thanh kiếm Huyết Mạch ở nơi xa đã biến mất, khi xuất hiện lại đã vọt đi cả nghìn trượng.
Hình ảnh này khiến sắc mặt Diệp Huyên đanh lại.
Mấy đứa này hình như hơi nghịch thiên rồi đúng không?!
Thanh Khâu đứng một bên cong môi: “Thấy được chứ?"
Diệp Huyên gật đầu: “Rất lợi hại!"
Thanh Khâu đi đến giúp hắn chỉnh lại y phục xốc xếch, cười nói: “Kiếm đạo vô vàn, huynh cứ từ từ mà đi”.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Nha đầu, ta được biết muội đã từng phân thân, nhưng vì sao bây giờ..”.
Thanh Khâu chớp mắt: “Huynh muốn hỏi vì sao ta phân thân nhưng vẫn có thể xuất hiện đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu.
Thanh Khâu mỉm cười: “Vì thân thể này không phải bản thể của ta. Huynh còn nhớ ban đầu nàng từng hợp nhất bốn thanh kiếm để ta xuất hiện không?"
Diệp Huyên gật đầu: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau”.
Thanh Khâu: “Đúng vậy. Nàng đã làm rối loạn một vài Đạo pháp để ý thức của ta xuất hiện, khi ấy ta còn hỏi huynh có muốn ta sống hay không, huynh nói
có, nên ta đã giấu ý thức vào kiếm của huynh, chờ ngày chuyển thế sống lại”.
Diệp Huyên nghe vậy thì vỡ lẽ.
Thanh Khâu nói tiếp: “Vì vậy hiện nay các nàng là một thể với ta, lại không phải một thể với ta”.
Diệp Huyên tò mò: “Vậy các muội còn hợp thể được nữa không?"
Thanh Khâu mỉm cười: “Huynh đoán xem”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Nếu hợp thể lại thì thực lực của các muội sẽ thế nào?"
Thanh Khâu lại chớp mắt: “Huynh đoán xem”.
Diệp Huyên đen mặt. Đoán cái búa ấy!
Hợp thể!
Diệp Huyên không giấu nổi sự tò mò về khả năng này. Nếu nhóm Thanh Khâu một lần nữa hợp thể thì sẽ kinh khủng đến mức nào nhỉ?
Thanh Khâu chợt cười: “Đại ca, Tần cô nương đến rồi”.
Diệp Huyên xoay lại, thấy Tần Quan đang đi đến từ xa.
Hôm nay nàng ta không mặc áo quần ngắn tay nữa mà thay vào bằng chiếc váy dài màu xanh đen, trông càng trí thức hơn.
Nàng ta cười nói: “Chúng ta đến tinh vực Bỉ Ngạn thôi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.