Trên tàu Đế Tinh, Diệp Huyên hỏi: “Đế huynh, rốt cuộc ngươi có biết đường không?”
Sau khi rời khỏi kiếm tông, bọn họ đã xuyên qua trong tinh không đến mấy canh giờ, hơn nữa còn là xuyên qua xuyên lại.
Cách Diệp Huyên không xa, Đế Khuyển nhìn xung quanh, có chút nghi ngờ: “Đáng lẽ chính là khu vực này, sao lại không có chứ?”
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn xung quanh, xung quanh tinh không đều yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có mỗi ánh sao lấp lánh.
Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên bỗng nói: “Có khi nào là có trận pháp che giấu vị trí của thần vực không?”
Đế Khuyển sững người, sau đó như bừng tỉnh: “Sao ta lại không nghĩ đến chứ!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta xem thử!”
Nói xong, hai mắt hắn từ từ nhắm lại, rất nhanh sau đó, kiếm ý của hắn lan ra khắp nơi xung quanh.
Một lát sau, hắn đột nhiên gập đầu ngón tay, một luồng kiếm quang xuyên không bay đi.
Cách đó nghìn trượng, không gian