Diệp Huyên nhìn phía trước, nhẹ giọng nói: “Đế Khuyển huynh, lần này chúng ta đến Thần tộc, e là không dễ nói chuyện đâu!”
Sắc mặt Đế Khuyển u ám, không nói gì.
Thần tộc!
Thật ra, là một thành viên của Thần tộc, nó cũng có sự kiêu hãnh của riêng mình.
Thế nhưng sau khi bị nhốt nhiều năm như vậy, nó đã hiểu rõ được nhiều chuyện.
Trong vũ trụ mênh mông này, Thần tộc cũng không được xem là mạnh nhất, nhất là khi gặp được tháp Giới Ngục của Diệp Huyên cùng với Đế Hình kia, hoặc là cả kiếm tu nọ.
Thần tộc, đã suy tàn!
Đừng nói là suy tàn, cho dù là lúc đang ở đỉnh cao thì cũng chẳng có gì để kiêu ngạo cả!
Không nói đến kiếm tu thần bí kia, chỉ là Đế Hình kia thôi, đó cũng không phải là người mà Thần tộc có thể chống lại được.
Mà bây giờ Thần tộc càng như chó chết chủ, đến lúc này mà vẫn còn kiêu ngạo thì chẳng khác nào tìm đường chết.
Không có thực lực, tính nết phải kiềm lại!
Nhưng, vừa nãy, sau khi gặp được người của Thần tộc, nó đã biết thói quen tự cao tự đại này của Thần tộc vẫn chưa hề thay đổi.
Như biết được suy nghĩ của Đế Khuyển, Diệp Huyên an ủi nói: “Đế huynh, ta tin không phải tất cả người của Thần tộc đều giống như ông lão lúc nãy”.
Đế Khuyển thấp giọng