Ngón tay Diệp Huyên nhẹ nhàng duỗi ra, một thanh phi kiếm bay ra.
Trong phút chốc, những xác chết xung quanh hắn trực tiếp bị chém ngang lưng.
Nhưng ngay sau đó, càng lúc càng nhiều xác chết xông tới.
Xác chết nhiều đến mức phi kiếm của hắn không thể giết nổi nữa!
Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Ngay sau đó hắn lao nhanh về phía trước, một đường ánh kiếm chém ra, mấy trăm xác chết trước mặt hắn đều bị chém nát!
Diệp Huyên vừa cầm kiếm vừa xông lên trước, bởi vì ở nơi tận cùng của phía trước, hắn nhìn thấy có luồng ánh sáng trắng!
Trên đường đi, có thể nói Diệp Huyên vẫn ở thế mạnh, nhưng chưa được bao lâu thì hắn lại bị chặn lại.
Bởi vì xác chết càng ngày càng nhiều!
Đến bây giờ số xác chết chặn trước mặt hắn ít nhất cũng phải hơn triệu.
Không thể giết nổi!
Sắc mặt Diệp Huyên có chút khó coi, bởi vì hắn phát hiện ra những xác chết này mỗi lúc một nhiều, nhiều đến mức giết mỏi cả tay rồi!
Đây là thử thách gì vậy?
Diệp Huyên không còn thời gian nghĩ nhiều nữa, việc bây giờ hắn có thể làm chính là giết, giết một cách điên cuồng!
Cứ như vậy, sau một canh giờ Diệp Huyên chợt cảm thấy bản thân