*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên quét thần thức một vòng quanh đại điện hoang tàn, cũng không phát hiện ra gì!
Diệp Huyên đi vào trong đại điện, vừa vào trong, hắn lập tức ngây người tại chỗ!
Ngay chính giữa đại điện, có một cột đá, trên cột đá có treo một ông lão!
Trước ngực ông lão cũng có một bùa chú thần bí!
Rõ ràng đây cũng là người bị chủ nhân bút Đại Đạo giam giữ!
Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên kỳ lạ, sao mà những kẻ làm trái ý trời lại nhiều vậy chứ?
Lúc này, ông lão kia chậm rãi mở mắt, khi nhìn thấy Diệp Trần và Sở Thiên, ông ta khẽ nheo mắt, một luồng áp lực đáng sợ lập tức bao phủ mọi người bên trong!
Sắc mặt Diệp Trần và Sở Thiên lập tức thay đổi!
Diệp Trần nói: “Tiền bối…”
Ông lão nhìn Diệp Trần chằm chằm: “Người do chủ nhân bút Đại Đạo chọn!”
Diệp Trần do dự sau đó quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Trước đó hắn cũng vậy!”
Diệp Huyên đen mặt!
Ông lão quay đầu nhìn Diệp Huyên, ngay sau đó, ông ta nhíu chặt mày: “Trước kia ngươi là… Nhưng bây giờ thì không phải rồi! Ngươi và Vô Biên Chủ đều như nhau, bị chủ nhân bút Đại Đạo vứt bỏ!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Ông lão im lặng một lúc rồi nói: “Tại sao ông ta
lại vứt bỏ ngươi?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Không biết!”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có muốn giải quyết chủ nhân bút Đại Đạo không?”
Diệp Huyên ngây người rồi nói: “Giải quyết chủ nhân bút Đại Đạo?”
Ông lão gật đầu.
Diệp Huyên do dự rồi nói: “Chuyện này… Có khó không?”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Sợ cái gì? Chỉ cần cố gắng, không gì là không làm được!” Diệp Huyên cạn lời.
Chủ nhân bút Đại Đạo không đánh thắng được Thanh Nhi, nhưng, Thanh Nhi lại không thể giết chết chủ nhân bút Đại Đạo!
Vậy có nghĩa gì?
Có nghĩa, hiện tại, chủ nhân bút Đại Đạo này chắc chắn không thể chết.
Mấy người nghịch thiên này, sao lại không nhìn thấy rõ hiện thực vậy chứ?
Vẫn là Vô Biên Chủ lợi hại, nhìn rõ mọi thứ!
Lúc này, ông lão bỗng nói: “Có phải ngươi cảm thấy chúng ta không biết tự lượng sức không?”
Diệp Huyên gật đầu.