Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10497


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam Đế nghe thấy lời nói của Diệp Huyên không khỏi cười khẩy một tiếng: "Không biết!"  

Diệp Huyên lắc đầu, cũng không định nói nhiều với người phụ nữ này nữa!  

Cả chủ nhân bút Đại Đạo mà mấy người này còn sợ hãi như vậy mà đòi chống lại Thanh Nhi?  

Hoàn toàn không phải ở cùng một cái trục hoành luôn!  

Hơn nữa, tuy thực lực của người phụ nữ ấy mạnh đó, nhưng cả hắn cũng có thể đánh một trận thì có thể nói nàng ta thậm chí còn đánh không lại Vô Biên Chủ!  

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện ở hiện trường.  

Ông ta liếc Diệp Huyên rồi quay đầu nhìn về phía Nam Đế bên cạnh nói: "Thần Mục đại nhân muốn gặp hắn!"  

Thần Mục!  

Nam Đế nghe vậy trong mắt chợt toát lên vẻ vui sướng: "Thần Mục đại nhân xuất quan rồi à?"  

Người đàn ông trung niên gật đầu, quay đầu nhìn Diệp Huyên nói: "Diệp công tử, xin mời!"  

Lần này, Diệp Huyên không có chống cự, cất kiếm đi nói: "Vậy đi thôi!"  

Người đàn ông lại liếc Diệp Huyên một cái mới xoay người rời đi!  

Diệp Huyên đi theo!  

Nam Đế bên cạnh cũng vội vàng theo sau!  

Diệp Huyên đi theo hai người đến một cái thung lũng, bên trong có một căn nhà tranh đơn sơ, đằng trước là một vườn rau trồng đủ loại rau dưa.  

Người đàn ông trung niên đưa Nam Đế và Diệp Huyên đến trước căn nhà rồi lùi sang bên cạnh!  

Ông ta nhìn Diệp Huyên nói: "Diệp công tử, mời vào!"  

Diệp Huyên đi vào nhà, bên trong có một ông lão
đang ngồi khoanh chân trên giường, hai tay đan trước mặt, nhắm mắt như đang tu luyện.  

Diệp Huyên bình tĩnh nhìn thoáng qua ông lão!  

Bấy giờ, ông lão bỗng nhiên mở mắt ra nhìn về phía Diệp Huyên cười: "Diệp công tử, mời ngồi!"  

Diệp Huyên cũng không khách sáo, ngồi xuống bên cạnh.  

Ông lão ngó Diệp Huyên nói: "Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn, ta muốn giết ngươi, kết thúc nhân quả của chủ nhân bút Đại Đạo!"  

Diệp Huyên gật đầu: "Vậy giết đi!"  

Ông lão mỉm cười: "Ngươi không sợ nhỉ!"  

Diệp Huyên lạnh nhạt nói: "Cũng không phải là không sợ, ta chỉ có một mình, cô đơn chiếc bóng, thực lực lại không mạnh bằng các người. Ngoài việc bình tĩnh đối mặt với nó thì ta còn có thể làm sao? Cầu xin các ngươi tha cho mình hả? Dù có cầu xin thì cũng có tác dụng chắc?"  

Ông lão lắc đầu: "Vô dụng!"  

Diệp Huyên cười: "Vậy chẳng phải là được rồi sao?"  

Ông lão nhìn Diệp Huyên hỏi: "Hồi đó, Vô Biên muốn giết ngươi nhưng không thành công là vì người muội muội kia của ngươi đúng không?"  


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện