Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10557


trước sau

Quả nhiên là có âm mưu.  

Diệp Huyên cũng không bất ngờ, bởi đã nằm trong dự đoán của hắn.  

Diệp Huyên mỉm cười nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ nhàn nhạt nói: “Ngươi nhìn ta làm gì?”   

Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Giúp ta đánh hắn một trận”.  

Mặt Vô Biên Chủ đầy vạch đen: “Liên quan gì đến ta? Chẳng phải ngươi có muội muội sao? Ngươi gọi muội muội ngươi đi”.  

Diệp Huyên thản nhiên nói: “Vô Biên, ta không gọi muội muội, đó là vì tốt cho ông”.  

Vô Biên nhíu mày.  

Diệp Huyên lại bảo: “Ông thật sự muốn muội muội ta xuất hiện ở đây à?”  

Nghe vậy, vẻ mặt Vô Biên lập tức trở nên khó coi.  

Nhưng mà ông ta cũng thực sự không muốn gặp muội muội của Diệp Huyên!  

Người phụ nữ đó giết người trước nay đều tuỳ thuộc vào tâm trạng!  

Lúc này, dược nhân chợt lên tiếng: “Có vẻ ông ta không giết được chúng ta đâu”.  

Nghe vậy, Vô Biên lập tức nhíu mày, nhìn dược nhân rồi bảo: “Ai cho ngươi tự tin vậy?”  

Vẻ mặt dược nhân không cảm xúc: “Ông thử xem”.  

Vô Biên vung tay phải lên.  

Ầm!  

Dược nhân còn chưa phản ứng lại thì đã bị một chưởng tiêu diệt.  

Biến mất hoàn toàn!  

Dược nhân: “???”  

Vẻ mặt Vô Biên không có cảm xúc gì: “Cái quái gì vậy?”  

Nguỵ Lam và Sở Phong nhìn Vô Biên, trong mắt có thêm sự nặng nề.  

Giết trong một giây!  

Người trước mặt này có thể giết được cường giả đẳng cấp Vị Tri Cảnh chỉ trong một giây.  

Đúng lúc này, một hư ảnh đột nhiên bay ra từ trong bức tường núi.  

Ầm!  

Trong phút chốc, một luồng uy áp vô hình bao phủ toàn
bộ mọi người đang có mặt.  

Cảm nhận được luồng uy áp này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.  

Ngay cả Diệp Huyên cũng trở nên nghiêm túc.  

Mạnh quá!  

Dược nhân vừa nãy cũng rất mạnh, nhưng ở trước luồng uy áp này thì chỉ như giọt nước tràn vào đại dương bao la, căn bản không thể so sánh.  

Đây hẳn là thế lực khổng lồ viễn cổ kia!  

Lúc này hư ảnh ấy dần dần rõ nét hơn.  

Là một người đàn ông trung niên.  

Người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, dáng người thẳng tắp, gương mặt chữ điền, vẻ mặt lộ rõ vẻ thù địch.  

Sau khi đi ra, người đàn ông trung niên tham lam hít thở thật sâu: “Rất nhiều rất nhiều năm rồi”.  

Mọi người nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt cực kỳ cảnh giới.  

Lúc này, người đàn ông trung niên quay sang nhìn Vô Biên: “Tuy hắn là nô bộc của ta, nhưng không phải ai cũng có thể giết được!”  

Vô Biên Chủ nhìn người đàn ông trung niên: “Rác rưởi”.  

Rác rưởi!  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện