**********
Chương 96 - Ngự Khí Cảnh
Một bên khác, gã áo trắng đối chiến với Mặc Vân Khởi đột nhiên biến mất.
Mặc Vân Khởi cũng biến sắc, khẽ điểm mũi chân xuống đất, toàn thân lùi lại hơn mười trượng, nhưng hắn ta vừa dừng lại thì gã áo trắng đã lăng không bay tới đỉnh đầu hắn ta.
Lăng Không Cảnh!
Trong lòng Mặc Vân Khởi thực kinh hãi, không dám khinh thường, tiếp tục lùi lại, cùng lúc đó một thanh phi đao đột nhiên từ lòng bàn tay hắn ta chém ra.
Giữa không trung, thân thể gã áo trắng đột nhiên lóe lên, tránh khỏi chuôi phi đao này.
Lúc này Mặc Vân Khởi đã lùi khoảng hơn mười trượng, hoàn toàn kéo dài khoảng cách với hắn ta.
Nhưng sắc mặt Mặc Vân Khởi vô cùng nghiêm trọng!
Gã áo trắng không nói bất kỳ lời nào, một lần nữa vọt tới trươc mặt Mặc Vân Khởi.
Cách đó không xa, Diệp Huyên thu lại ánh mắt, sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện ra hai người Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi đều bị hai kẻ kia áp chế!
Hiển nhiên, trước khi đến đây, những kẻ này đều đã điều tra về Bạch Trạch, Mặc Vân Khởi, và cả hắn nữa.
Diệp Huyên nhìn Trần Diễm trước mặt mình.
Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn kẻ này cũng không phải loại bình thường!
Trần Diễm đột nhiên xong lên, cùng lúc đó, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo bức thẳng tới Diệp Huyên.
Song đao!
Diệp Huyên phản ứng cực nhanh, vào một khắc Trần Diễm xuất đao, đột nhiên hắn vung hai nắm đấm lao tới.
Vẫn là Quyền Băng, là Quyền Băng được cộng thêm chiến ý.
Lúc này, quỹ tích song đao của Trần Diễm đột nhiên thay đổi, lưỡi đao của y cắt vào cổ tay Diệp Huyên với một góc độ quỷ dị, gần như vào đúng thời khắc đó, hai tay Diệp Huyên đột nhiên mở ra hai bên, và đá một cước vào Trần Diễm.
Chân dài hơn đao!
Vào khoảnh khắc Diệp Huyên đá chân ra, song đao của Trần Diễm đột nhiên vòng lại phòng ngự.
Ầm!
Trần Diễm cùng với song đao lùi lại mấy trượng.
Y còn chưa dừng lại, Diệp Huyên đã vọt tới, sau đó lại đánh thêm một quyền!
Quyền Băng!
Hắn chỉ có một môn võ kỹ cấp thấp, nhưng uy lực của môn võ kỹ cấp thấp này cũng không yếu, một quyền đấm ra nghiền nát không khí.
Bành!
Trần Diễm lại một lần nữa bị đẩy lui.
Diệp Huyên lại một lần nữa lấn lên… Chỉ trong chớp mắt, Trần Diễm đã bị Diệp Huyên áp chế, là dùng quyền áp chế.
Lúc này, với Diệp Huyên, Trần Diễm trước mắt đây chẳng khác nào ngọn núi nhỏ đêm qua, hắn đấm từng quyền, quyền sau mạnh hơn quyền trước, chiến ý cũng mạnh lên theo từng quyền.
Lấy thế đè người!
Ầm ầm ầm ầm…
Trần Diễm liên tục lùi lại.
Lúc này y không kịp rút đao ra khỏi vỏ, chỉ có thể bị động phòng ngự, toàn thân y đã bị thế công của Diệp Huyên bao phủ.
Nói chính xác là lực đấm!
Vốn nắm đấm của Diệp Huyên không có lực, nhưng sau một thời gian điên cuồng đấm núi thì nắm đấm của hắn đã dần dần có lực của mình, lại cộng thêm chiến ý của hắn, một môn võ kỹ cấp Nhân đã được hắn đánh như đang dùng võ kỹ thượng phẩm cấp Linh.
Trong một viện lạc nào đó.
Đối diện lão Kỷ, Lý Huyền Thương thu lại ánh mắt, cười khẽ: “Chiến ý tốt đó, tuổi còn trẻ đã lính ngộ được chiến ý, một thân nền tảng này dù có ở trong nội viện cũng có thể xếp hàng đầu.
Đáng tiếc, đáng tiếc!”
Ông ta chỉ nói hai câu đáng tiếc.
Bởi vì đáng lẽ thiếu niên này đã gia nhập học viện Thương Mộc của ông ta.
Nếu Diệp Huyên gia nhập học viện Thương Mộc, đương nhiên học viện lại có thêm một thiên tài!
Lão Kỷ nằm đối diện ông ta đang định nói gì đó, đột nhiên Lý Huyền Thương cười nói: “Thực ra cũng không có gì mà tiếc,