Bởi ông ta không nghĩ rằng Diệp Huyên lại xem trọng mình đến vậy.
Diệp Huyên nói với hai người kia: “Vậy thì đến phục vụ cho thư viện của ta đi”.
Hai người mừng rơn trong lòng, lập tức hành lễ: “Tuân lệnh!"
Diệp Huyên gật đầu, vừa nhấc chân định rời đi thì thấy chân trời đằng xa nứt ra, một luồng khí tức khủng khiếp ùa tới.
Oành!!
Bầu trời phía trên thư viện Quan Huyên ngay tức khắc sôi lên sùng sục.
Cùng lúc đó là từng luồng uy áp cuồn cuộn ập xuống như sóng thần, đi kèm là hàng loạt tia chớp thắp sáng bầu trời đến lóa mắt.
Diệp Huyên chỉ ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: “Ai đang ra vẻ đấy?"
Dưới ánh nhìn tò mò chòng chọc của mọi người, một người đàn ông mặc trang phục trắng xuất hiện.
Nhìn thấy người này, Diệp Huyên trước tiên nhíu mày, sau đó quay sang ông lão bá chủ viễn cổ cạnh bên.
Ông ta do dự lắc đầu: “Ta không biết người này”.
Không biết?
Diệp Huyên nhìn người áo trắng kia, đang định mở miệng thì thấy y bất ngờ biến mất.
Xoẹt!
Thời không phía trên hắn nứt ra, để một tia thần lôi giáng xuống.
Người kia trực tiếp ra tay!
Diệp Huyên điềm tĩnh vung lên, phóng kiếm Thanh Huyên lên cao.
Uỳnh!
Tia chớp kia hóa thành tro bụi.
Đúng lúc này, một bóng người mờ ảo thoắt cái hiện ra trước mặt Diệp Huyên, mang theo vô vàn tia chớp nhấn chìm hắn trong nháy mắt!
Thiên Trần đứng một bên
cũng phải nheo mắt lại, cảm thấy đôi phần hoảng sợ.
Sức mạnh của người này cực kỳ cao!
Bỗng nhiên chùm tia chớp kia phát nổ vỡ toang, sau đó là tiếng kiếm minh vang lên và một cái bóng trắng liên tục thối lui.
Lùi lại mấy nghìn trượng rồi, người đó mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên với hai mắt tràn ngập hưng phấn.
Diệp Huyên hỏi: “Người của liên minh Ngân Hà?"
Người đàn ông cười đáp: “Phải”.
Đoạn y vươn tay, gọi một mảnh ngọc bội xuất hiện.
Y hỏi Diệp Huyên: “Có biết vật này không?"
Diệp Huyên nhìn ngọc bội rồi lắc đầu.
Nhưng Thiên Trần lại biến sắc: “Là Đạo Ngọc! Đạo Ngọc trong truyền thuyết!"
Đạo Ngọc?
Hai bá chủ viễn cổ còn lại nghe vậy cũng đồng loạt biến sắc kịch liệt.
Diệp Huyên không khỏi tò mò: “Đạo Ngọc là thứ gì?"