*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên nhìn Phi Ngư hỏi: "Đến thư viện của ta không?"
Phi Ngư suy nghĩ rồi nói: "Ta rất khó xử!"
Diệp Huyên cười: "Được rồi! Ta cũng không ép!"
Hắn nói xong định cất nhẫn đi, song Phi Ngư lại bỗng nhiên cầm lấy nó rồi nhìn Diệp Huyên nói: "Ta chỉ hơi khó xử thôi, giờ đã không khó xử nữa rồi!"
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ!
Phi Ngư cất nhẫn đi, khẽ thở dài nói: "Đều là vì cuộc sống cả!"
Diệp Huyên cười: "Đến lúc đó, ta sẽ bảo người giúp ngươi tăng lên Đạo Tri Cảnh!"
Phi Ngư ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Huyên hỏi: "Thật hả?"
Diệp Huyên gật đầu.
Phi Ngư trầm giọng nói: "Nếu thật là thế, sau này ta sẽ là người của cậu!"
Hả?
Diệp Huyên sửng sốt!
Gương mặt Phi Ngư chợt đỏ lên, vội vàng sửa miệng: "Ý ta là, sau này ta sẽ là người của thư viện!"
Diệp Huyên cạn lời!
Phi Ngư cười bảo: "Ta trở về báo tin đã, sau đó sẽ đến đăng ký!"
Diệp Huyên gật đầu!
Phi Ngư xoay người rời đi!
Phi Ngư đi rồi, Diệp Huyên bỗng hít sâu một hơi, cười nói: "Đến lúc trở về Thanh Thành nhìn xem rồi!"
Thanh
Thành!
Đi ra ngoài lâu như vậy, hắn đã rất lâu rồi chưa trở về!
Diệp Huyên nghĩ là làm, trực tiếp thôi động kiếm Thanh Huyên, ngay sau đó biến mất khỏi tại chỗ!
Khi xuất hiện lần nữa thì đã đến Thanh Thành!
Giờ đây, Thanh Thành đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Học viện Thương Lan cũng đổi tên là thư viện Quan Huyên.
Diệp Huyên đứng trước cửa Thanh Thành nhìn cánh cổng quen thuộc, khẽ cong môi!
Mùi hương quen thuộc!
Diệp Huyên đi vào trong thành, hai bên đâu đâu cũng là đủ loại lái buôn, tràn ngập không khí thế tục.
Hắn nhìn hai bên đường, từng hình ảnh lại nảy lên trong đầu.
Diệp Liên!
Diệp Huyên nghĩ đến dl thì khóe môi khẽ cong, những năm tháng trước đây ngoài sự cơ cực ra, thực ra vẫn có niềm vui!