Tôi không cần biết các ông làm gì, tôi chỉ quan tâm đến kết quả.
Lời nói đanh thép của vị hiệu trưởng dường như đã dọa sợ ông cảnh sát trưởng, mặc dù là đội trưởng đội cảnh sát điều tra, nhưng bên trên vị này còn rất nhiều loại quyền lực khác nhau, vậy nên đôi lúc trên đe, dưới búa thì cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, vị cảnh sát cũng chẳng biết làm sao đảnh lấp lửng.
- Thôi được rồi tôi sẽ cố gắng điều tra aa kết quả sớm nhất, và trong thời gian nhạy cảm này tôi sẽ cho thêm người theo dõi và để ý khu vực trường, để tránh việc bọn chúng lại ném xác chết vào trong trường.
Nhưng tôi cũng phải báo với ông là mọi việc không đơn giản như chúng ta thấy, tôi sẽ xin hỗ trợ thêm từ cấp trên.
Đội trưởng đội cảnh sát cất tiếng giãi bày, còn ông hiệu trưởng đã không quan tâm nữa, bởi vì ngôi trường này là nơi mà ông ta cùng những ông chủ kiếm tiền, nếu có điều tiếng gì không hay xảy ra thì việc kiếm tiền sẽ bị ảnh hưởng và có thể ông ta cũng sẽ bị xử lý.
- Bây giờ ông hãy cho người xử lý mấy cái xác chét này trước đi, sáng ngày mai tôi muốn thấy khung cảnh nơi đây phục hồi như trước, không có che chắn gì nữa hết.
còn xử lý như thế nào chắc là tôi không cần phải dạy ông nữa đúng không? mọi chuyện cứ im hơi lặng tiếng mà làm.
Ông hiệu trưởng cất giọng như ra lệnh, cũng có thể coi là tối hậu thư dành cho vị đội trưởng đội điều tra.
- Hôm nay lại có thêm mấy vụ báo án, và có thêm những vụ mất tích bí ẩn xảy ra, vả lại những người bị mất tích đều là các cô gái trẻ, toàn là học sinh, tôi không biết hai chuyện này có liên hệ gì với nhau hay không.
- Ông hãy cho người tuần tra canh gác đừng cho chúng nó ném xác vào khuôn viên trường và vùng lân cận là được, còn nữa không cần phải quan tâm làm gì.
Tôi chỉ yêu cầu các ông không để ảnh hưởng đến trường của tôi là được, thế nhé ông hãy giải quyết cho tốt.
Nói rồi ông hiệu trưởng bực tức xăm xăm bỏ đi, để lại ông đội trưởng điều tra mang một cục tức, ông ta ném cả chồng tài liệu xuống đất rồi chửi thề.
- Mẹ kiếp, chúng mày tưởng có tiền mà ngon ah? coi mạng người không ra gì.
Đúng là một lũ vô nhân tính.
Nói rồi người này rút điện thoại ra gọi, một lúc sau một chiếc xe tải màu đen chạy đến, nó nhanh chóng tiến vào khu cách li, sau đó bốn người thanh niên xuống và lần lượt cho bốn chiếc túi đựng xác vào xe tải rồi từ từ lắn bánh đi ra khỏi ngôi trường, một nhóm khác thu dọn nhũng dụng cụ dùng để che chắn, chỉ một lúc sau khuôn viên trường lại trở nên như cũ, những vệt máu, những dấu vết còn sót lại được tẩy rửa không còn vết tích nào nữa.
Lúc chiếc xe tải màu đen đang ra khỏi cổng trường, thì một bóng đén âm thầm tử trên mái của cánh cổng âm thầm rơi xuống trên nóc xe một cách im hơi lặng tiếng mà không một ai phát hiện.
Chiếc xe một đường bon bon chạy, nó chạy lòng vòng qua một vài con phố, sau đó một đường tiến ra ngoài vùng ngoại thành, chạy khoảng hai mươi cây số ngoài vùng ngoại