Chính em trai cậu lái xe đâm vào con trai tôi, làm thằng bé hôn mê mấy tháng, tôi chưa tới nhà cậu đòi công đạo là may cho nhà cậu rồi, hôm nay em trai cậu lại đến đây quấy rối con tôi, các người nghĩ gì, thấy chúng tôi không nói gì nên được đà lẫn tới hay sao, các người muốn công đạo đúng không, vậy tôi sẽ cho em trai cậu hôn mê mấy tháng rồi chúng ta hãy nói đến công đạo.
Trần Thiên Hải thấy thái độ cứng rắn của Dương Thanh Hào cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ rằng một con tép bé nhỏ mà cũng dám chống lại gia tộc của hắn như vậy, lúc này niềm kiêu hãnh trong người hắn trỗi dậy, sự tức giận bao trùm trong người hắn, hắn ra lệnh một tiếng cho đám đàn em tiến lên để xử lý ba người nhà Dương Thanh Hào, hắn nghĩ rằng chỉ chốc lát là ba người nhà Dương Thanh Hào sẽ bị đánh cho lăn ra đất, nhưng mà không như ý nguyện của hắn, chỉ một vài động tác tránh né, một vài cái giơ tay nhấc chân, đám đàn em của Trần Thiên Hải bị Dương Thanh Hào đánh nằm lăn đầy sàn nhà, còn Dương Thanh Hào tiện tay bóp lấy cổ của Trần Thiên Hài và đe dọa hắn
- Cậu Trần ah chúng tôi không phản kháng không phải chúng tôi yếu đuối, chúng tôi chỉ muốn sống yên ổn mà thôi, đừng nên làm quá đáng, nếu không đừng trách tôi không cảnh báo trước cho anh em cậu nhé, chúng tôi không sợ đâu.
Vừa nói Dương Thanh Hào vừa rót vào trong lòng bàn tay một luồng chân khí, luồng chân khí tiến vào người Trần Thiên Hải làm hắn hoảng sợ, mặt đỏ tía tai không dám nói câu nào chỉ biết van xin tha thứ
- Chú Dương, anh em cháu xin lỗi, từ nay chúng cháu sẽ không làm phiền đến gia đình chú nữa đâu, từ nay nếu thấy ai trong gia đình chú, chúng cháu sẽ tránh xa không dám lại gần nữa.
Lúc này Dương Thanh Hào buông lỏng tay, sau đó ném Trần Thiên Hải ra ngoài cửa, và đe dọa
- Cút đi từ nay đừng làm phiến chúng tôi và Thanh Thanh, chúng tôi không hoan nghênh các người, cút đi cút xa một chút
Như được đại xá, anh em Trần Thiên Hải cùng đám đồng bọn lồm cồm bò dậy bỏ chạy ra khỏi phòng bệnh kéo nhau ra ngoài, đi được một lúc Trần Tuấn tỏ vẻ bất phục mà hỏi anh trai hắn, còn Trần Thiên Hải Vừa bị bóp vào cổ nghẹt thở làm hắn ho sặc sụa.
- Anh ah, sao anh lại như vậy, sao chúng ta phải sợ chứ, sao không gọi bố tới dạy cho cha con nó cách làm người vậy, mà em thấy anh có vẻ hốt hoảng như vậy,
Trần Thiên Hải mặt đỏ tía tai, sau khi ngừng cơn ho, hắn nhìn thẳng vào mắt của Trần Tuấn và thốt ra những lời nói nghiêm khắc.
- Sau này nếu gặp phải Dương Thanh Hào thì em nên tránh xa một chút, người này không hề đơn giản như chúng ta thấy vẻ bề ngoài như vậy đâu, vừa nãy lúc ông ta bóp vào cổ anh, anh cảm giác như đi một vòng từ quỷ môn quan về vậy, a cảm giác có một luồng chân khí mãnh liệt từ tay của ông ta truyền vào cơ thể anh, luồng chân khi này tất nhiên là phải bậc cao thủ thì mới luyện ra được, anh từng nghe bố nói, trong thế giới này có rất nhiều người ẩn tàng võ học, bọn họ từ một số nơi bí ẩn, vì lẩn trốn các thế lực khác, hoặc chạy trốn mà xuất hiện ở thế giới của chúng ta, cho nên chúng ta tốt nhất vẫn nên cẩn thận.
Sau khi nói ra những lời răn đe em mình, hắn nhìn vào đám đồng bạn đi cùng và bắt đầu đe dọa
- Chuyện hôm nay tốt nhất là mọi người nên chôn chặt trong lòng, hãy coi như chúng ta chưa từng đến nơi này, nếu như tao biết đứa nào bép xép thì hậu quả gì bọn mày biết rồi đấy, hãy nhìn vào thằng Năm làm tấm gương cho chúng mày.
Mấy tháng trước đây, một thanh niên trong nhóm Trần Thiên Hải tên là Năm, cũng vì phớt lờ cảnh báo của Trần Thiên Hải, làm lộ bí mật của nhóm, mà hắn bị Trần Thiên Hải cho người đánh đến nỗi chảy máu não, và hiện giờ