Nghe tiếng quát vang lên, Thanh Sơn cùng những người bên cạnh quay đầu qua nhìn, thấy một đám người đang dần tiến đến, trong những người này có một số gương mặt quen thuộc, như Trần Tuấn chẳng hạn, nhưng mà điều ngạc nhiên là hôm nay Trần Tuấn không cò dẫn đầu đoàn người như những lần trước nữa, mà lần này hắn khúm núm như một tên tùy tùng, đi theo bên cạnh một tên thanh niên khác.
Thanh Sơn không nghĩ ra được là tại sao đã cuối năm học rồi, vậy mà còn bị chặn ở cổng trường như vậy, không hiểu đám người này đến đây với ý đồ gì, nên Thanh Sơn chăm chú nhìn vào biểu hiện của những người này.
Người cầm đầu là một thanh niên tóc nâu, thân cao mét bảy lăm tám mươi, khuôn mặt tam giác, hai quầng mắt thâm tím, mũi cao miệng hổ, ăn mặc quý phái sang trọng, chứng tỏ là con nhà giàu sang quyền quý, đi theo thanh niên có khoàng hơn chục người, ăn mặc sang trọng đẹp đẽ, chứng tỏ đây đều là con nhà không phú thì quý, còn đi theo những người này còn có vài chục tên hộ vệ áo đen, tên nào tên đó cao to vạm vỡ, bắp thịt nở nang, chúng tỏ bọn họ đều là những kẻ luyện võ.
Tên cầm đầu theo tay chỉ của Trần Tuấn, đưa mắt nhìn Thanh Sơn, sau đó ánh mắt hắn thu hút bởi điều gì đó, mà nhìn trân trối vào một nơi, khi nhìn theo ánh mắt của kẻ cầm đầu, thì thấy hướng nhìn của hắn là về phía Thanh Thanh, nhìn thấy ánh mắt bất thiện này của hắn, Thanh Sơn bỗng dưng tiến lên một bước ngăn cản trước mặt của Thanh Thanh.
nhìn thấy trong đám người ánh mắt bất thiện Thanh Sơn cất giọng.
- Các người là ai, gọi chúng tôi lại có chuyện gì?
Nhìn thấy đám người đến cho dù đông đúc và bộc phát khí tràng mạnh mẽ, nhưng mà Thanh Sơn cũng không tỏ ra sợ hãi chút nào, ngược lại là còn rất bình tĩnh, để xem thử đám người này định làm gì?
Nghe nói mày rất mạnh, mày còn không sợ bất cứ ai, kể cả bậc trưởng bối của các đại gia tộc mày cũng không sợ?
Tên cầm đầu bỗng dưng cất giọng, Thanh Sơn cũng không nghĩ rằng lúc này tên cầm đầu tự dưng lại cất giọng hỏi một câu như vậy, nên có hơi sững sờ một chút, nhưng rất nhanh Thanh Sơn phản ứng lại ngay.
- Tôi sợ ai, hay không sợ ai thì có liên quan gì đến anh chứ? các anh là ai, gọi chúng tôi lại chỉ để hỏi những câu vô nghĩa như vậy hay sao?
- Ồ, quên giới thiệu với mày, tao tên là Phạm Mạnh Quang, là anh họ của chú em Trần Tuấn đây, nghe nó bảo trong thời gian vừa qua, mày ức hiếp nó không ít lần, hôm nay tao đến đây là để đòi lại cho em tao một cái công đạo.
Nghe nó bảo cho dù gia tộc họ Trần cũng thuộc dạng nhất lưu ở đây, nhưng mà mày cũng không coi trần gia ra gì.
Mày!!! đảm lượng rất lớn.
Nói tới chứ "mày" này Phạm Mạnh Quang đưa tay chỉ thẳng về phía mặt của Thanh Sơn, rồi chờ phản ứng, nhưng mà Thanh Sơn cũng không tỏ thái độ gì, vẫn chăm chăm nhìn về phía Phạm Mạnh Quang, thấy vậy Mạnh Qung đưa ngón tay vẩy vẩy,
Nhìn thấy cử chỉ này của Mạnh Quang, Thanh Sơn biết rằng hắn đang ra hiệu cho Thanh Sơn đứng né qua một bên, nhưng mà Thanh Sơn vẫn tỏ ra như không thấy gì vẫn đứng yên bất động giống như một tòa núi.
Thấy biểu hiện của Thanh Sơn như vậy.
ánh mắt của Phạm Mạnh Quang càng lúc càng một lạnh đi, hắn