Trong khi ra lệnh cho bọn đàn em thì lúc này tên Trung niên họ Cao bế cô đào đi vui vẻ, còn bọn đàn em cũng lục tục phân công nhau đi truy lùng dấu vết Thanh Sơn, còn một bọn thì đi cứu chữa cho tên cầm đầu.
Mà lúc này Thanh Sơn không hề biết rằng mình đã vào tầm ngắm của một bang hội khét tiếng ở Thanh An thị.
Chiếc xe lúc này vừa ra khỏi đường hầm tối tăm của cung đường, những hành khách trên xe lúc này reo hò sung sướng, hôm nay bọn họ đã trải qua một lần thử thách của cuộc đời, cảm giác dạo qua quỷ môn quan nay được trở về thì họ không phấn khích làm sao được.
Duy chỉ có ba người là vẫn duy trì bình tĩnh như dòng nước, trong đó có Phan Như Nguyệt cô vẫn tỏ ra rất quan tâm đến Thanh Sơn, nói chuyện một lúc đã làm họ hiểu nhau và rút ngắn khoảng cách rất nhiều,
- Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi gặp phải chuyện bắt cóc giết người như thế này, không nghĩ tới những chuyện trên phim ảnh lại có thể xảy ra trong đời thật như vậy.
- Đúng vậy, tại sao bọn họ có thể không coi luật pháp ra gì như vậy, sau này tôi không dám đi xe như thế này nữa, phải về dặn đám con cháu cẩn thận hơn.
.......
Lúc này một số người lên tiếng sau lầm chết hụt này.
- Mặc dù xui xẻo là thế, nhưng chúng ta hôm nay cũng có một anh hùng nhỏ tuổi, cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu chúng tôi không biết sẽ phải chịu đựng những chuyện gì nữa
...
Một vài người hiểu chuyện lên tiếng cảm kích Thanh Sơn.
Nếu như hôm nay không có thiếu niên này thì không biết bọn họ sẽ bị giam giữ đến bao giờ nữa, còn một số người khác thì không xem đó là vấn đề mà họ đổ lỗi Phan Như Nguyệt, nếu như không có Phan Như Nguyệt trên xe họ sẽ không chịu cảnh bị bắt cóc như thế.
Còn Thanh Sơn cũng lịch sự trả lời đám người.
Lúc này chiếc xe đã tiến về lối ra đường cao tốc, trước mắt là thành phố Thanh An, vừa ra khỏi đường cao tốc cảnh tượng trước mắt khiến đám người ngỡ ngàng, một đoàn xe đủ loại đứng chắn ngang đường xung quanh có mấy chục người mặc áo vét đen đứng xếp thành hai hàng dọc chỉnh tề và đầy nghiêm ngặt, đứng sau đám vệ sĩ là một người đàn ông trung niên tuổi khoảng năm mươi, khí độ bất phàm mắt sáng mày rậm, mũi cao miệng rộng ánh mắt sắc bén, đứng bên cạnh ông ta là một phụ nữ tuổi trạc ba mươi, cô ta mặc một váy màu tím dài đến gót chân vòng eo bó sát, chỗ cÀn lồi thì lồi vừa đủ, chỗ cần lõm thì không thiếu một phân, khuôn mặt xinh tươi, mũi cao mày liễu đôi môi anh đào nở một nụ cười duyên dáng, đúng là "yểu điệu thục nữ".
Lúc nhìn thấy đội hình như vậy, đám hành khách trên xe hốt hoảng, họ đang nghĩ chắc là bọn cướp lúc nãy quay lại trả thù, lái xe bây gipwf cũng mất bình tĩnh, trên trán đầm đìa mồ hôi, hai mắt chăm chăm nhìn phía trước, khi xe tiến gần một bãi đất trống, một người đàn ông mặc áo đen ra hiệu cho chiếc xe tiến vào đó, trên xe hành khách lúc này cũng không dấu nổi sự hiếu kỳ, nhưng nhiều hơn là sự lo sợ, xe dừng lại