Nói với giọng đay nghiến, và khuôn mặt dữ tợn, đầy sự hận thù trái ngược với nét dịu hiền thục nữ trễn khuôn mặt của cô ta một phụ nữ tuổi tam tuần đằm thắm thướt tha.
Sau khi lẩm bẩm mấy câu xong, cô ta thu hồi vẻ giữ tợn và lại quay trở lại với nét thướt tha e lệ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Quả là lòng người khó đoán, không biết đường nào mà lần, ẩn thân trong hình hài một con thỏ là một con sói hung ác và dữ dằn.
Trong căn phòng yên tĩnh sạch sẽ nếu như người có thính lực tốt thì cũng chỉ nghe tới những tiếng hô hấp vô cùng nhẹ nhàng.
Những tiếng hô hấp đó phát ra từ trên chiếc giường mà lúc này trên đó một thiếu niên tuổi mười bảy, thân hình cân đối khuôn mặt tuấn lãng đang ngồi tu luyện, lúc này quanh thân của thiếu niên một làn sương trắng mỏng manh bao quanh, làn sương nhẹ nhàng bay lượn chuyển động từ trên xuống dưới rồi lại vòng lên phía trên, mà nhìn kỹ thì dường như sau mỗi một lần vận chuyển như vậy thì làn sường đó dường như lại dày thêm một tầng.
Trên vầng trán to rộng của thiếu niên lúc này đã lấm tấm những gioitj mồ hôi nóng hổi, thỉnh thoảng thiếu niên lại nhíu mày như thể là gặp một chuyện gì đó khó khắn.
Không biết qua bao lâu một tiếng “Rắc” vang lên, hai tay của thiếu niên nắm chặt vào thành giường, năm ngón tay như móc câu xuyên vào trong những thớ gỗ mỏng.
Thiếu niên thở hổn hển rồi tự nói với chính mình.
- Để đột phá tầng thứ hai quả là không đơn giản như vậy, vướng mắc ở đâu Sư Phụ từng nói để luyện thành “Cửu dương hỗn nguyên thần công” ngoài tự thân lực lượng còn phải kết hợp với linh khí tinh hoa của đất trời mới mong luyện thành, mỗi khi lên cao một tầng thì phải hấp thu càng nhiều, không thể vội vàng được, dục tốc bất đạt, ta vẫn là phải chờ vào cơ duyên.
Thì ra thiếu niên là Thanh Sơn, sau khi chữa độc cho Phan Thái Hùng hắn về phòng mình tu luyện, và dường như sau một đêm ngưng thần tĩnh khí thì cơ thể hắn đã hồi phục gần như hoàn toàn và hắn đang thử đột phá tầng thứ hai của “cửu dương hỗn nguyên thần công”.
nhưng mà thật sự là không đơn giản như hắn nghĩ, của dương hỗn nguyên thần công ngoài phải tự thân nỗ lực, thì linh khí cũng trở thành một phần không thể thiếu, vậy nên hắn quyết định ngừng tu luyện chờ đến ngũ long đảo sẽ tiếp tục.
Hai ngày sau Thanh Sơn đến gặp ba bố con Phan Như Nguyêt để nói chuyện, cũng là để xem tình hình sức khỏe cho Phan Thái Hùng.
Hắn dự định đi Ngũ Long Đảo trong bảy ngày để tìm kiếm cơ duyên, nhưng chuyện phát sinh ngoài ý muốn đã khiến cho hắn mất thời gian ba ngày ở nhà họ Phan, vì vậy không thể trì hoãn hơn được nữa, hắn phải nhanh chóng đi Ngũ Long đảo, bởi trong lòng hắn luôn cảm thấy có một cỗ bất an thỉnh thoảng lại xâm nhập vào trong lòng hắn, có thể con đường sau này sẽ còn đầy chông gai và thử thách, cho nên bắt buộc hắn không được lãng phí bất kì một chút thời gian nào, nếu không cái giá phải đánh đổi sẽ rất thảm trọng.
Vào phòng thấy Phan Thái Hùng vẫn nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn thiếu sức sống như đèn đã cạn dầu có thể tắt bất cứ lúc nào.
Thanh Sơn mỉm cười tiến đến nắm lấy tay Phan Thái Hùng rồi đè ba ngon tay mình lên bắt mạch sau đó trêu đùa vài câu.
- Ông làm cũng giống lắm cơ, sức khỏe ông cũng gần khôi phục gần như lúc trước, vậy mà ông cố thể giả đến mức này quả thật là khó tưởng à.
Ông cụ thấy Thanh Sơn đến thì lấy lại tinh thần sau đó ngồi dậy
- Đã để cậu phải chê cười rồi, chuyện trong nhà chưa xử lý xong thì lo lắng bất an lắm, tâm huyết mấy chục năm của tôi không thể đổ xuống sông xuống biển được, cho dù khó khăn đến mấy cũng phải cố thôi, giả cũng phải làm cho nó giống thật, nếu không sẽ rất khó đạt được mục