Thì ra là Trần tiên sinh tự mình đi điều tra, chẳng trách mà tin tức nhánh như vậy
Tôn gia chủ khen một câu lấy lệ, nghe như thế Trần Hồng Hiên trưởng lão vẻ mặt mỉm cười nhìn sang các vị gia chủ chào hỏi.
- Cảm ơn Tôn gia chủ, thật thất lễ vì việc điều tra thân phận thiếu niên kia mà không tiếp đón các vị được, rất mong được rất mong các vị gia chủ thứ lỗi.
Thấy được sự bình thản cũng như không tự kiêu mà cũng chẳng tự phụ, và cũng dành cho mấy người sự tôn trọng, nên các vị gia chủ cũng tỏ vẻ khâm phục Trần Hồng Hiên.
- Đại trưởng lão nói gì vậy, chúng ta cũng là vì đại cục, ông vất vả bôn ba như thế, chúng tôi không giúp được gì rồi làm sao có thể trách cứ được.
Mời ngài ngồi xuống cùng họp bàn kế sách luôn.
Tôn gia chủ đứng dậy mời Trần Hồng Hiên ngồi và danh cho ông ta một sự tôn trọng nhất định, điều đó có thể thấy được địa vị của Trần Hồng Hiên là không tầm thường, mặc dù ông ta chỉ là Trưởng lão.
Sau khi ngồi xuống bàn họp, Trần Hồng Hiên vội mang những tài liệu mình điều tra được giao cho mọi người xem.
- Mời các vị xem qua, đây là toàn bộ thông tin của thiếu niên kia.
Trong lúc mọi người đang say sưa đọc thông tin về Thanh Sơn thì lúc này tại thành phố Đô Thành, trong một căn nhà nhỏ hai tầng nhưng đấy ấm cúng, trên bàn ăn đã bày ra năm sáu món ăn, hương thơm ngọt ngào, khói lượn vờn quanh làm cho những người không đói cũng cảm thấy thèm, mà những người đang đói bụng thì chỉ muốn lao vào ăn ngay.
- Ông ơi ông, ông lên gọi con xuống ăn đi, có mấy ngày đi chơi mà tôi thấy nó gầy đi trông thấy, hôm nay tôi nấu mấy món bổ dưỡng để tẩm bổ cho nó, xa mẹ cái là không chăm sóc được cho bản thân.
- Nói rồi Hoàng Tuyết Mai lại loay hoay nấu nướng tiếp.
Còn Dương Thanh Hào thì lục tục bước lên lầu, dáng đi nặng nề, chậm rãi giống như độ tuổi năm mươi của một người bình thường chứ không phải là một cao thủ võ lâm.
Ông ta đứng trước cửa gõ cửa rồi chơ Thanh Sơn.
Sau những ngày rong ruổi ở Ngũ Long Đảo trở về, Thanh Sơn tỏ ra khá mệt mỏi, nhưng mà trong lòng tràn đầy hưng phấn, còn bao nhiêu kế hoạch và dự định đang cần hắn thức hiện tiếp.
Trên bàn ăn ba người ngồi một cách vui vẻ và ấm cúng, đang vừa ăn vừa trò chuyện cùng nhau.
Rồi Hoàng Tuyết Mai cất giọng hỏi thăm chuyến đi của Thanh Sơn.
- Chuyến đi có như mong đợi không con, vả lại sao con bị nhiều vết thương như vậy?
- Chuyến đi có nhiều điều thú vị lắm mẹ ạ, còn những vết thương này là lúc con leo núi, có lúc thì ngã, có lúc bị lá cây cứa phải, mà cảnh sắc ở đó thật tuyệt mẹ ạ, có dịp con lại quay lại Ngũ Long Đảo để chơi lần nữa.
Rồi bắt Thanh Sơn bắt đầu kể về chuyến đi, nhưng hắn đã dấu nhẹm đi những lần gặp sóng gió và những nguy cơ hắn đã đối mặt, bởi hắn sợ bố mẹ hắn lo lắng.
- Là một đấng nam nhi, một vài vết thương này thì ăn thua gì, phải mạnh mẽ lên con, là đàn ông phải xong pha khói lửa, chứ dăm ba cái lá cây, một vài cái đỉnh núi thì ăn thua gì.
Trong lúc Dương Thanh Hào đang thao thao bất tuyệt thì Hoàng Tuyết Mai lườn lườm ông ta một cái, làm ông ta im bặt không còn dám hé