Thanh Sơn quay lại cầm lấy cái hộp đi ra cửa rồi hắn ngoái đầu lại nói với ba đứa bạn mình.
- Bọn mày khinh thường tao ah? chờ thử xem!!!
Sau đó quay người đi thẳng sang nhà sách mà không ngoái đầu lại.
Còn bọn thằng Thắng thì nhìn nhau không tin tưởng cho lắm.
- Bọn mày nghĩ sao, lần này nó có dám gặp em ấy thật không?
thằng Đông cất tiếng trả lời trước tiên.
- Tao nghi ngờ lắm, với cái tính của nó chín mươi phần trăm là khôn dám?
- Sao mày tự tin thế Đông?
Thằng Nhã hỏi vặn ngược lại.
- Bọn mày sống với nó bao nhiêu năm rồi, cái tính của nó bọn mày còn lạ gì?
Lúc này thằng Thắng cất tiếng.
- Ư thì tính cách nó như thế, nhưng dạo này tao thấy nó thay đổi đấy, bọn mày cứ để ý mà xem.
- ừ thay đổi cũng tốt, như thế anh em mình đỡ mệt với nó, mà thay đổi thì chúng ta vẫn là bạn bè mà.
nói rồi ba thằng ôm nhau cùng cười.
Sau khoảng mười phút đồng hồ, Thanh Sơn lại lóc ngóc quay trờ về quán nước, lúc này thằng Đông nhanh mồm nhanh miệng nói ngay.
- Đấy bọn mày thấy tao nói có sai đâu.
Nói xong hắn lại cảm thán một cái, tỏ vẻ hết thuốc chữa.
- Khó!!!!
Ba người cùng nhau lắc đầu nhìn Thanh Sơn rồi thở dài như những ông cụ non.
Nhưng thằng Nhã vẫn cố hỏi lại một câu.
- Sao rồi mày, thái độ em ấy thế nào vậy?
- nhìn cái hộp trên tay nó là biết, chứ cần gì phải hỏi nữa.
Thằng Thắng trả lời rồi nhìn vào thằng Nhã còn Thanh Sơn hơi mất tự nhiên, nhưng hắn vẫn trả lời mấy người bạn của mình.
- Tao sang bên đó, nhưng tìm mãi mà khồn thấy người đâu, tìm mãi không thấy nên tao lại về thôi, có gì đâu mà bọn mày làm nghiêm trọng vấn đề thế.
- Sợ thì mày nói sợ không dám gặp, chứ có cái gì mà không thấy, chả nhẽ em ấy chui xuống đất trốn mày ah? cái tính của mày thì bọn tao thừa biết, sợ gái hơn sợ cọp, bọn tao thấy có gì đâu mà phải sợ.
Thằng nhã mạnh mồm tuyên bố.
Thanh Sơn nhìn qua thằng Thắng rồi trả lời ngắn gọn.
- Mày hỏi nó thì biết.
Sau đó bốn người cùng nhau trò chuyện vui vẻ rồi kéo nhau ra về, mà họ không hề biết có một đôi mắt vẫn đang còn theo dõi những hành động của họ từ lúc nãy.
Một ngày dài cũng nhanh chóng qua đi, màn đêm đen đang dần rủ xuống khắp hang cùng ngõ hẻm, những ánh đèn vàng heo hắt xuyên qua những kẽ lá, rọi chiếu xuống lòng đường.
Một chiếc xe đạp lạch cà lạch cạch bon bon trên đường, một thiếu niên tuổi độ mười bảy, cao độ mét tám trên thân mặc một chiếc quần jean với áo phông màu trắng và dưới đôi chân thon dài là đôi giày thể thao màu trắng, ăn mặc đơn giản và đi một chiếc xe đạp nhưng cũng không hề tỏ ra thiếu khí chất của một trang nam tử.
Thiếu niên này không phải ai khác, chính là Thanh Sơn, cuối cùng hắn vẫn quyết định đi đến bữa tiệc, vừa là đáp ứng lời mời của Nguyễn Cảnh Thạc, vừa là để xem nhà họ Trần sẽ bày ra trò gì với Thanh Thanh.
Thành phố Đô Thành không lớn, nên chỉ đạp xe trong chốc lát thì phía xa xa trước mắt Thanh Sơn đã xuất hiện một tòa nhà cao chọc trời, dù là một thành phố nhỏ, dân số không đông, diện tích không lớn nhưng Đô Thành là thành phố phát triển bậc nhất trong vùng.
Đứng trước cửa nhìn vào, một cảnh trang hoàng lộng lẫy hiện ra trước mắt, ánh đèn lét được trang trí quanh thân của tòa nhà, ánh sáng bảy màu thay đổi