Trông Hứa Thu cực kỳ thê thảm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt khóc đến nỗi sưng đỏ.
Tóc bết đầy đầu, không biết đã mất ngủ bao lâu rồi.
Người cô ta bốc mùi tanh tưởi, có lẽ người đổ mồ hôi cũng lâu rồi không được tắm.
Sau khi bước vào thì cô ta trông thấy Ngô Tiểu Phàm trên giường bệnh trước tiên, lập tức sợ ngây người.
“Bịch bịch!”
Cô ta lập tức quỳ phịch xuống, nói: “Tiểu Phàm, Tiểu Phàm, cầu xin cô cứu tôi đi, cô cứu tôi với, tất cả đều do Hứa Long làm, chẳng liên quan gì đến tôi cả!”
Vẻ mặt cô ta đầy sợ hãi, trông có vẻ đã hối hận.
Ngô Tiểu Phàm cũng sững người, cô hoàn toàn không biết Hứa Thu đã trải qua những gì.
Sau đó Hướng Thiên Lĩnh lại trịnh trọng nói: “Cô là ân nhân của Vu Kiệt, cũng là ân nhân của tôi, là ân nhân của cả đội Báo chúng tôi!”
“Nếu không có cô, có lẽ tôn thái tử đã không thể sống sót, thế nên chuyện của cô cũng là chuyện của chúng tôi”.
“Bây giờ chỉ