“Tôi không thể thay cho bố mình, dù tôi có bảo các người giết cô ta thì bố tôi cũng không thể sống lại”.
“Tất cả đều có công bằng và lẽ phải, luật pháp sẽ phán quyết, để cô ta, chịu sự trừng phạt của pháp luật đi”.
Ngô Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm, không muốn ở trong căn phòng này nữa.
Thật sự rất áp lực.
Bác sĩ bên cạnh cũng muốn giúp đỡ cô, đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Phàm! Rõ ràng cô có thể làm việc đó, tại sao vẫn không cứu tôi!”
“Cô chỉ cần nói một câu thôi họ sẽ thả tôi ra!”
“Tôi không muốn sống trong tù cả đời, cô đừng có lòng dạ sắt đá như thế!”
Nhìn thấy Ngô Tiểu Phàm được một thành viên của đội Báo đẩy đi, mặt mũi Hứa Thu lập tức trở nên trắng bệch.
Nếu như tương lai của cô ta chỉ còn mỗi những vách tường lạnh như băng cùng lưới sát, cô ta đã bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng rồi.
Thế nhưng cô ta cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Ngô Tiểu Phàm không quan tâm đến cô ta, thì cô ta cũng