Tất cả những cảm xúc lúc này, cũng chỉ có thể cô đọng thành hai chữ này.
Xin lỗi, anh cảm thấy hổ thẹn.
Thân phận của anh đã định sẵn rồi, cuộc đời anh không thể an ổn được.
Có những chuyện đã xảy ra, anh cần phải giải quyết.
Có những người đã gây chuyện anh cũng phải xử lý.
Bởi vì đúng lúc bị anh chứng kiến, nếu như anh không quan tâm, e là không có ai đòi lại công bằng.
Dương Cẩm Tú lắc đầu, khóc càng dữ dội hơn.
“Anh có biết, những ngày anh không ở bên cạnh, em đều rất nhớ anh không!”
“Anh ơi, em thật sự rất sợ mất anh, sợ anh sẽ rời xa em mãi mãi!”
“Nhiều lần như vậy rồi, anh luôn rời khỏi em, em không nỡ…huhu…”.
Tiếng khóc của Dương Cẩm Tú ngày càng lớn hơn.
Vu Kiệt cảm thấy trái tim mình đau nhói.
“Khoảng thời gian này, vất vả cho em rồi”.
Tay của Vu Kiệt nhẹ nhàng vỗ về trên lưng Dương Cẩm Tú, muốn cô bình tĩnh lại một chút,