Hai người cứ ôm nhau ngọt ngào như vậy rất lâu rất lâu.
Dương Cẩm Tú hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng rất nồng.
“Sao thế, có phải là anh chưa tắm, nên em ngửi thấy mùi hôi không?”
Vu Kiệt có chút kinh ngạc, hỏi.
Anh nhớ lại lúc ở nhà họ Thường, cả người dính đầy máu và nước bẩn.
Trông thảm không dám nhìn.
Cũng không biết sau khi đến bệnh viện, đã xử lý như thế nào.
“Không, em chỉ muốn ghi nhỡ mùi hương của anh, lỡ sau này không gặp được anh, sẽ nhớ anh”.
Dương Cẩm Tú nhắm mắt, dịu dàng nói.
Vu Kiệt vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, trái tim đau nhói.
“Yên tâm, sẽ không có chuyện đó nữa đâu”.
“Vâng, em biết!”
Dương Cẩm Tú cười càng rạng rỡ hơn, nói: “Chỉ là lâu rồi em chưa được ôm anh, muốn tận hưởng mùi hương của anh”.
Vu Kiệt mỉm cười, tiếp tục ôm cô.
Thậm chí vào lúc này, anh có một nguyện vọng là mong thời gian sẽ đóng băng.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô.
Dần dần, bên cạnh Vu Kiệt có tiếng thở nhẹ vang lên.
Dương Cẩm Tú đang nằm ngủ trong vòng tay của Vu Kiệt, hàng mi dài kia thỉnh thoảng khẽ run lên.
Giống như đang nằm mộng vậy.
Vu Kiệt nhìn cô hồi lâu, mới chậm rãi di chuyển, để Dương Cẩm Tú nằm trên giường nghỉ ngơi.
Có thể nhìn ra được, trong khoảng thời gian này, Dương