Những người khác trong nhà cũng bước tới vây quanh Vu Kiệt.
“Tiểu Kiệt, cháu thấy sức khỏe thế nào, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Lý Châu hỏi trước.
Vu Kiệt lắc lắc đầu.
“Trên người cháu rốt cuộc thương tích thế nào vậy hả? Chú nhất định phải khiến những kẻ làm cháu bị thương chịu giày vò khổ sở gấp trăm lần mới được”.
Lý Mãnh kích động nói.
“Không sao đâu chú hai, vết thương trên người cháu sắp lành cả rồi”.
Vu Kiệt cười nói.
“Tuy cháu không sao, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không sao!”
Lý Hòa trầm giọng: “Nói thử xem, đã tìm được hết những kẻ xuống tay với cháu rồi chứ hả?”
“Cũng hòm hòm ạ, về chuyện ở Lạc Thành, cũng tới lúc phải kết thúc thôi”.
Ông cụ Lý thở hắt ra một hơi.
Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, cuộc thanh trừng đã đến rất gần.
Mạc Vãn Phong cầm một xấp tài liệu đưa ra.
“Để cậu ấy nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ trình bày mọi việc”.
Mạc Vãn Phong biết thương tích của Vu Kiệt, nên giành phần