“Đưa tang thôi!”
Vu Kiệt thản nhiên nói.
Đúng lúc này, một loạt tiếng súng vang lớn, làm rung chuyển cả bầu trời.
Tất cả mọi người lập tức đứng nghiêm lại, hướng mắt về phía mấy người Vu Kiệt.
Xung quanh chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào.
Ngô Lãnh cầm một rổ tiền giấy, vừa đi vừa vung khắp nơi.
“Các vị hương thân phụ lão! Đưa tang rồi! Mọi người đừng đi lầm đường đấy!”
“Nới này là núi Trường Mao, nếu được mọi người nhớ về thăm!”
“Kiếp sau có đầu thai chuyển thế thì nhất định phải tìm gia đình khá giả mà sống!”
“Cầm số tiền giấy này để dàn xếp với người phía dưới, đừng có tiếc!”
“Tiền giấy còn rất nhiều, tôi sẽ đốt hết cho mọi người”.
“Ngô Lãnh tôi hổ thẹn với mọi người, mong mọi người lên đường bình an!”
“Đi bình an!”
Ngô Lãnh khóc nức nở, hai mắt đã sưng phồng cả lên.
Ngô Tiểu Phàm cùng Lưu Hổ theo sau, bước đi có hơi chậm.
Bọn họ cũng liên tục vung tiền giấy, nước mắt đã che mờ mắt.
Vu Kiệt lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn tiền giấy bay đầy trời, dường như thời