"Về chuyện ông không thể tự do ra vào cảnh giới Hoa Hạ, tôi sẽ cố hết sức thực hiện.
Ông cũng biết chuyện đó ảnh hưởng rất lớn đến Chí Nam Quan Hải".
“Ừm, cảm ơn ông”.
Trong lòng Lưu Mỗ có chút dao động, ông ta rất hiếm khi nói lời cảm ơn.
Ông cụ Lý không nói thêm gì nữa, quay người đi vào.
“Này!”
Lưu Mỗ đột nhiên hét lên một tiếng.
Ông cụ Lý quay người lại, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
"Chú ý Tiểu Kiệt nhiều hơn một chút, trong người nó ngoài cái vị mà tôi đã gặp lúc trước ra, bây giờ còn có thêm một người nữa".
"Cũng là một nhân cách không thể khống chế.
Tôi cũng không biết có thể trấn áp cái thứ đó bao lâu.
Chỉ mong đừng để Tiểu Kiệt gặp phải quá nhiều bất lợi".
"Dù sao nó cũng còn nhỏ.
Cho dù tâm tính có vượt trội hơn so với bạn bè cùng trang lứa, nhưng nó vẫn không thể thực sự kiềm chế được cơn giận của mình.
Đừng để tức giận đánh mất lý trí".
Ông cụ Lý im lặng một lúc, rồi