Nơi này hệt như một khu rừng nguyên thủy, cây rối rậm rạp, tầng tầng lớp lớp.
Còn có vô số thực vật nguy hiểm, nếu không cẩn thận e là xương cốt cũng không còn.
Trâu Khải điều động khí kình trong cơ thể, phòng ngừa hít phải chướng khí phía sau núi.
Chẳng mấy chốc hắn ta đã đi đến trước một thân cây.
Cái cây này có đường kình khoảng 10 mét, cao gần trăm trượng, tán cây che khuất cả bầu trời, cứ như một cái trụ chống trời vậy.
Trâu Khải quỳ gối trước cái cây kia và hô: “Thỉnh lão tổ xuất quan, đệ tử có việc gấp cần bẩm báo!”
Dứt lời, hắn ta cảm giác trên đầu gối xuất hiện vệt máu màu đỏ thẫm đang chảy xuống đất.
Nhìn kỹ lại thì thấy trên mặt đất có vô số gai ngược bén nhọn.
Đây là một loại thực vật vô danh, Trâu Khải chịu đựng cơn đau dữ dội, không dám đứng lên.
Ngay lúc này, cây đại thụ kia bỗng nhiên nhúc nhích.
Một cái hốc từ từ xỏ xuyên qua thân cây, bên trong có một ông lão cao lớn đang đứng.
Quần áo của ông ta trông rất cũ nát, nhưng khí thế mạnh mẽ, có cảm giác không giận tự uy phát ra từ trên người ông ta, khiến ngọn núi phía sau Trâu Khải chấn động.
“Bẩm báo lão tổ! Bên ngoài truyền đến tin tức xác thực, có một võ giả tên Vu Kiệt đã nhập ma!”
“Thực lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, hiện tại đã có thể chém giết cường giả phong Thánh vô danh, có thể nói là thiên tài của võ giới, khó ai địch nổi!”
Nói xong, hắn ta nâng hai tay lên, trình một phong