Những người đang bảo vệ anh đã tóm những người này lại, định dẫn hai người đi.
“Chờ chút đã!”
Bỗng nhiên, Vu Kiệt giơ tay nói.
Vì thế, những người kia buông ra.
Đổng Sinh và Tiêu Hán nhanh chóng tới trước mặt Vu Kiệt.
Vẻ mặt Tiêu Hán đầy áy náy, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
“Có việc gì hả?”
Vu Kiệt thản nhiên hỏi.
Đổng Sinh khẽ thở dài, nhìn về phía Tiêu Hán.
“Tôi đã dẫn cậu tới đây rồi, có chuyện gì thì mau nói đi”.
Đổng Sinh nói.
Tiêu Hán cau mày, lập tức cúi người xuống trước mặt Vu Kiệt.
“Anh Vu! Lần này tôi đến đây là để xin lỗi, anh có ơn cứu mạng tôi! Thế mà quản gia Jack lại năm lần bảy lượt gây phiền toái cho anh, còn khiến anh mất đi người bạn!"
“Tôi mong rằng anh có thể tha thứ cho tôi, tôi sẵn sàng lấy tất cả sản nghiệp gia đình mình có