Đoàn của Vu Kiệt đã rời khỏi sân bay, đang trên đường về nhà họ Lý.
Từng chiếc xe sang trọng chạy bon bon trên đường cái, thanh thế to lớn.
Dường như muốn cho tất cả người ở thủ đô cùng nhìn thấy, tôn thái tử của nhà họ Lý đã trở về.
Cùng lúc đó, tại biệt thự của chính mình, Thượng Quan Bắc đang không ngừng đi qua đi lại trong phòng khách.
Hắn ta mặc quần áo ngày thường, thoạt nhìn có hơi luộm thuộm.
Vành mắt hắn ta đỏ hoe, dường như đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi, nhất là khuôn mặt bóng nhờn kia, có lẽ đã lâu không rửa.
Thượng Quan Bắc không ngừng lướt điện thoại, ánh sáng yếu ớt từ màn hình hắt lên càng khiến khuôn mặt hắn ta có vẻ nhờn rít.
Trước đó, hắn ta vẫn luôn giữ thái độ im lặng, xem xét rất nhiều tin tức trong các nhóm của mình.
“Đám… con ông cháu cha này ngày thường vẫn luôn tỏ vẻ tôn kính với mình, đến khi mình gặp chuyện thì cả đám đều lẩn mất!’
“Lũ… khốn kiếp này còn đuổi mình ra khỏi nhóm nữa chứ! Đáng chết!”
“Đợi đến khi tao vùng lên một lần nữa… tao sẽ khiến chúng mày phải trả giá đắt!”
Giọng điệu của Thượng Quan Bắc vô cùng tàn nhẫn, mang theo khí lạnh khiến lòng người hoảng sợ.
.
truyện