Cho đến khi chiếc xe này đi được nửa chặng đường.
Trịnh Long lần thứ hai nhìn qua kính chiếu hậu, đột nhiên chú ý đến.
"Anh Kiệt, phía sau có một chiếc xe, đã xuất hiện ở hai cột đèn giao thông, vẫn luôn bám theo chúng ta”.
Trịnh Long nghiêm túc nói.
“Ồ! Cái đuôi này trông rất rành nghề nhỉ?”
Vu Kiệt cười nhạt một tiếng, không lo lắng gì cả.
"Anh Kiệt, thủ đoạn theo dõi của đám người này cũng xem như rất chuyên nghiệp.
Nếu không phải từng được rèn luyện ở Mật Điệp Tư, tôi cũng không phát hiện ra”.
Trịnh Long khen ngợi.
Lúc này Vu Kiệt mới khẽ nhướng mày, trong lòng bắt đầu thận trọng.
Vậy mà lại suýt chút nữa lừa được người của Mật Điệp Tư sao?
Xem ra, kẻ đang theo dõi không hề tầm thường.
“Dụ bọn chúng đến đường hẻm đi”.
Vu Kiệt nhẹ giọng nói.
“Vâng! Anh Kiệt!”
Trịnh Long trầm giọng đáp.
Anh ta là một Mật Điệp Tư ưu tú, bây giờ cũng bắt đầu thể hiện khả năng của mình trong những vấn đề chuyên môn như này.
Rất nhanh, khi Trịnh Long lái xe đến một con đường, anh ta quẹo trái sau đó rẽ vào con hẻm không có bất kỳ biển báo hiệu nào.
Thấy vậy,