Tiên Hạc và Long Ẩn liếc nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Bọn họ cũng đồng ý với kế hoạch này.
Dù sao đây cũng là việc lớn liên quan đến danh dự của Huyết Cương Bắc Băng.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh hỗn loạn.
Tất cả mọi người lục tục quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Phù phù!”
Một tên bạo đồ trông vô cùng thê thảm, trên người còn dính máu, vẻ mặt thì hoảng hốt, ánh mắt tràn đầy sợ hãi lao vào.
“Đã có chuyện gì?”
Tiên Hạc nhướng mày, lập tức hỏi.
Đám người trong sảnh cũng giật mình hoảng hốt, bọn họ cũng ý thức được có chuyện chẳng lành.
Bởi vì ở cái nơi như Huyết Cương Bắc Băng, nếu có kẻ nào dám đến gây chuyện thì chắc chắn đó không phải loại lương thiện.
Tên bạo đồ kia run lẩy bẩy, ánh mắt cũng không biết phải đặt vào đâu.
“Có… có… có một tên kia… hắn xách theo một cây đao và… còn có một cái đầu lâu, hiện tại đang đứng ở cổng!”
Dứt lời, cả đám giật nảy mình, vội hướng mắt về phía cổng.
Lúc này, đập vào mắt bọn họ là… Một cái đầu lâu, và đó không phải