*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắt đầu.
Tất cả mọi người đều lên tinh thần.
Nhân viên của tổ điều tra khϊế͙p͙ sợ đến bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng lại vì câu nói của Hiên Viên Thâm, tất cả đều vãnh tai lên nghe xem Hiên Viên Thâm sẽ nói gì tiếp theo, bọn họ đều muốn biết rốt cuộc chuyện này là sao?
Tại sao Lý Châu lại chính miệng thừa nhận.
Hiên Viên Thâm lại thong thả không nhanh không chậm cầm thứ trong tay mình, ghi lại lời khai và chia một phần ra phát cho mọi người đang ngồi đó.
Chờ đến khi phát xong, Hiên Viên Thâm cầm một bản lời khai, bắt đầu màn trình diễn thuộc về ông ta.
“Mọi người hãy xem thật kỹ những thông tin trong tờ giấy, trong đó chính là những bằng chứng quan trọng có liên quan đến vụ án Lý Châu tham ô được người báo cáo Lưu Hải cung cấp, cùng với đầu đuôi câu chuyện được Lý Châu khai ra trong ba ngày điều tra”.
“Tất cả đều được in đậm, hẳn là mọi người xem xong cũng biết, thông qua bản lời khai này, chúng tôi có thể thấy tính xác thực của thông tin báo lên, cả những bằng chứng đáng tin cậy lẫn những lời Lý Châu khai ra đều trùng khớp với nhau”.
“Lý Châu bị báo cáo đã chính miệng thừa nhận bản thân ép buộc cậu hai nhà họ Lưu để cậu ta dùng tám mươi triệu để mua một chiếc Lamborghini tặng cho con gái của mình là Mục Tiểu Vũ, qua đó đạt được mục đích tư lợi từ quyền lực của mìn”".
“Mặt khác, ngoài những việc đó ra thì…”
“Rầm!”
Khi ông ta đang nói đến điểm quan trọng thì trong phòng họp thẩm vấn chợt vang lên một tiếng “đập bàn” vang dội.
Tất cả mọi người chợt lặng đi.
Bị ngắt ngang như thế, Hiên Viên Thâm cũng đen mặt, không nhịn được nhìn về phía Cổ Thu.
Đúng vậy, người đập bàn chính là ông lớn của nền kinh tế, Cổ Thu vo những tờ giấy trên bàn thành một cục nhàu nát, ném thẳng xuống thùng rác dưới bàn chẳng cần phải nghĩ nhiều.
Thái độ, rất rõ ràng!
Không muốn xem!
Hiên Viên Thâm nhíu mày: “Ông Cổ, mong ông đừng quấy rầy quá trình thẩm tra, đây là quy trình rồi, dù ông có địa vị cao nhưng mong ông có thể tôn trọng tổ điều tra chúng tôi…”
“Tôi muốn nghe chính miệng Lý Châu nói!”
Ông ta chưa kịp nói xong thì Cổ Thu đã ngắt lời.
Chẳng nể nang chút nào cả.
Cũng không cho ông ta một con đường lui nào.
Lời khai có thể ngụy tạo, bằng chứng cũng có thể ngụy tạo, trong cái giới này, gặp hoặc chưa gặp, việc gì có thể làm được hay không, tất cả mọi người đều biết, giả tạo nhân chứng và bằng chứng mà không để lại chút dấu vết nào, có khó không?
Khó!
Nhưng trong những vụ tham ô bôi nhọ này thì không khó lắm!
Ai cũng là người thông minh, quy trình gì gì đó, cái gì cắt giảm được thì cứ bớt, buổi hội thẩm này không thẩm vấn một đống giấy trắng chẳng có chút cảm xúc nào, mà là một con người!
Hội thẩm này là để thẩm tra Lý Châu.
Một giây sau đó, Lưu Hải Nha cũng đồng ném xấp giấy tờ qua một bên: “Tôi đồng ý với lời của ông Cổ, để chính miệng người bị báo cáo là Lý Châu nói đi! Lúc nãy cậu nói tất cả những lời trong tờ khai này đều do Lý Châu thừa nhận hả? Thế thì bảo cô ta lặp lại một lần nữa ở ngay đây đi, Vương Quân, ông thấy thế nào?”
Một tay máu mặt trong giới kinh doanh.
Một người có tiếng nói trong quân đội.
Hai người đều muốn dùng cách đó, Vương Quân cũng không thể nói trái lại, dù sao trong buổi hội thẩm ngày hôm nay, ông ta và hai người này cũng đứng chung phe, nếu để Lý Châu chính miệng thừa nhận vì sự công bằng thì cũng được thôi.
Vương Quân giơ tay gật đầu: “Tôi cũng đồng ý lời của ông Cổ, Lý Châu, hôm nay tất cả những thành viên quan trọng của hội đồng thẩm tra đều ở đây, bằng chứng của Hiên Viên Thâm cũng được gom đầy đủ, nhưng chúng tôi vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ra, ít nhất, cũng phải cho ông Cổ một lời giải thích rõ ràng”.
Những lời đó đầy ẩn ý.
Công bằng cho ông Cổ.
Tất cả mọi người ngồi đó đều biết ngày xưa Lý Châu và ông Cổ có quan hệ thầy trò, để học trò giải thích cho thầy, ừm… Cũng đúng.
Ba người đều đồng ý, sắc mặt Hiên Viên Thâm hơi gượng gạo, nhưng nghĩ tới giao dịch lúc nãy, ông ta cũng không lo lắng mấy, nói: “Thế thì làm theo lời ba người vậy”.
“Lời khai và bằng chứng đã được viết hết trong những tài liệu này, người bị báo cáo Lý Châu, cô tự khai ra hết từng hành vi tham ô của mình đi!”
“Thời gian của hội thẩm có hạn, mong cô đừng dây dưa kéo dài”.
Bấy giờ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Châu.
Giờ phút này, dù Lý Châu mặc đồ công sở, cố tình dặm thêm chút mỹ phẩm nhưng dưới vầng trán đầy nếp nhăn đó vẫn không thể giấu được sự mệt mỏi và tiều tụy trong ánh mắt.
Bà ta ngẩng đầu lên, ánh mắt trực tiếp đối diện với người thầy Cổ Thu.
Bà ta thật sự không thể ngờ được rằng trong buổi hội thẩm ngày hôm nay, thầy của mình lại không quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh, còn chẳng thèm tránh né mà tới thẳng đây.
Bà ta biết rất rõ làm