Chọn làm gia chủ.
Đây là điều không thể bàn cãi, bất kể là tài năng hay thực lực bản thân, cùng với ưu thế tuổi trẻ, Vu Kiệt đều xứng đáng là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Lý. Lại nói, thế hệ thứ hai – Ngũ đại Thiên Vương, tuy rằng từng người đều có được địa vị khó có ai sánh kịp trong lĩnh vực của mình, nhưng nếu nói đến khả năng khống chế đại cục, thì ngoại trừ Lý Nam được xưng tụng là thiên tài “xuất chúng” có một chút thực lực, mấy vị còn lại… đều khó có thể đảm đương toàn cục.
Và đây cũng là điều khiến người ta khó có thể chấp nhận được, bởi lẽ Lý Nam đã tiếp nhận Tập đoàn Lý thị, một trong những con quái vật khổng lồ nổi tiếng trong giới kinh doanh toàn cầu.
Từ xưa đến nay, theo như các quy củ truyền thừa của nhà họ Lý, có một điều: Hễ là người nắm giữ quyền kinh tế trong nhà họ Lý, thì không được phép tiếp nhận Mật Điệp Tư, Mật Điệp Tư chính là biểu tượng quyền lực của gia chủ nhà họ Lý, từ đó, dẫn đến một việc, Lý Nam không cách nào khống chế Mật Điệp Tư, cũng có nghĩa là con đường bước lên vị trí gia chủ của ông ta xem như đã bị bịt kín.
Người ngoài đều nói gia chủ tương lai của nhà họ Lý là Lý Nam, gần như không có ai là không nghĩ vậy, ngay cả những nhân vật then chốt trong nội bộ nhà họ Lý cũng xem Lý Nam là người kế thừa, có ai ngờ trong lòng ông cụ Lý lại có mâu thuẫn cơ chứ?
Quy củ này là do tổ tiên đặt ra.
Quy củ có thể truyền thừa đến hiện tại, điều đó chứng minh rằng nó có cái lý nhất định, tổ tiên sẽ không rảnh rỗi đặt ra một quy củ vô nghĩa, càng sẽ không đặt ra quy củ gây tổn hại đến lợi ích và tương lai của nhà họ Lý, điều đó không có gì phải nghi ngờ.
Vì vậy, ông cụ chỉ có thể đặt niềm tin vào Vu Kiệt.
Từ khi biết được Vu Kiệt còn sống, hơn nữa, sau khi điều tra rõ thân phận của anh, ông cụ đã có quyết định của riêng mình.
Dường như những lời mà ông cụ Lý vừa nói vẫn còn vang vọng bên tai Vu Kiệt.
Anh không dám tin, tròn mắt nhìn ông nội của mình: “Muốn cháu làm gia…chủ? Nhưng mà… cháu còn rất trẻ, cháu…”
“Trẻ tuổi thì thế nào? Nhìn chung, trong lịch sử nhà họ Lý, cũng không phải không có gia chủ trẻ tuổi giống cháu, đứng ra quản lý gia tộc, nắm quyền hành trong tay, không gì là không thể!”
“Về phần bố của cháu, ông đã sớm đề cập đến chuyện này, bố cháu cũng tỏ vẻ đồng ý, các cô chú của cháu cũng không có ý kiến gì, mỗi người đều có việc mà mình thích làm, cháu không cần phải lo lắng”.
“Điều duy nhất khiến ông ông lo lắng chính là trước khi nằm xuống, không thể trừ tận gốc mầm tai họa ẩn trong bóng tối, cháu ngoan, con có hiểu được nỗi khổ tâm của ông không?”
Ánh mắt ông cụ Lý nhìn Vu Kiệt thoáng trở nên nặng nề.
Giờ phút này, dường như tượng trưng cho hai chữ “Truyền thừa”.
Nếu như thế gian có thứ gì đó là vĩnh hằng, vậy thì đó chắc chắn là “Truyền thừa”.
Một cơn gió thu thổi qua người bọn họ, để lại cảm giác mát lạnh.
Ánh mắt Vu Kiệt trở nên nghiêm túc: “Nhưng ông cũng không thể dùng tương lai của cô út để làm tiền cược”.
Ông cụ Lý nói tiếp: “Chính vì tin tưởng cháu, cho nên ta mới dám, mặt khác, cháu nghĩ rằng ông không có kế hoạch dự phòng sao? Cháu thật sự cho rằng sở dĩ thầy của cô út cháu biết được buổi thẩm tra được xem là cơ mật cấp cao kia… là do hai Người lên tiếng nói à?”
Nghe đến đó, đồng tử Vu Kiệt đột nhiên co lại, đến bây giờ anh mới hiểu được, hóa ra mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của ông cụ Lý.
Trên đường về, từ miệng cô út Lý Châu, Vu Kiệt đã biết được tất cả những chuyện xảy ra trong buổi thẩm tra, nếu như việc hắn tìm được điểm đột phá là Lưu Hải để thay đổi cục diện, thì Cổ Thu chính là nhân tố đảm bảo sự chắc chắn cho bước ngoặt này, đặt sự trong sạch của cô út Lý Châu giữa hai bàn tay lớn, so ra, việc mà anh đã làm không đáng để