Vu Kiệt mang theo những lời dặn dò của ba vị trưởng bối rời đi.
Thực ra, ba người này đã có thể xuất viện từ lâu rồi, bọn họ muốn tiếp tục ở lại bệnh viện Quân Khu 4 này là vì ai cũng có những chuyện bận lòng riêng mà thôi. Ông cụ Lý thì tưởng niệm Lão Lưu đã từng ra đi ở bệnh viện này, Diệp Lâm thì bởi vì không dễ dàng gì mới đến thế tục được một chuyến, nên muốn ở lại đây hưởng thụ những ngày an nhàn, không muốn bị những người của Quốc Phái mời về làm thú cát tường sớm như vậy, nên chỉ đành kéo theo Mặc Bạch ở lại bệnh viện với mình.
Ba lão già cùng nhau nói chuyện, cùng nhau đi dạo.
Còn Vu Kiệt thì trở về tứ hợp viện.
Bữa tiệc chúc mừng Lý Châu an toàn trở về kéo dài đến tận mười giờ tối, vừa uống rượu vừa ăn thịt, ăn uống đến lúc khuya thì mọi người mới vội vàng kết thúc, còn chị cả Lý Tiên sau khi chắc chắn rằng mọi người đã giải tán, sẽ không có chuyện gì xảy ra mới lập tức rời khỏi tứ hợp viện, nhanh chóng trở lại viện nghiên cứu của mình.
11 giờ đêm, bên ngoài khuôn viên của một căn cứ nghiên cứu bí mật nào đó ở thủ đô, sau khi một đội nhân viên tuần tra rời đi, một luồng ánh đèn xe từ từ chiếu rọi xuống đường.
Hai nhân viên an ninh vội vàng đi theo đồng đội băng qua lan can, hướng về chiếc xe kia giơ tay lên.
“Xin chào, vui lòng xuất hành giấy tờ tùy thân”, một nhân viên an ninh nghiêm trang nói.
“Cạch!”
Cửa sổ xe hạ xuống, Lý Tiên lấy giấy tờ tùy thân của mình đưa ra.
Vừa nhìn thấy Lý Tiên, nhân viên bảo vệ kia bỗng ngây người: “Tiến sĩ Lý, là chị sao, khuya thế này rồi chị không ở tứ hợp viện của mình nghỉ ngơi mà còn đến đây làm việc sao? Bên trên đã phê chuẩn cho chị nghỉ một tuần rồi mà?”
Lý Tiên cười phất tay: “Trong nhà có việc gấp nên mới xin nghỉ, bây giờ ổn cả rồi, tôi phải nhanh chóng trở lại tiếp tục công việc nghiên cứu mới được, không thể lười nhác được, trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn người đang chờ đợi kết quả nghiên cứu lần này, tôi phải nỗ lực nhiều hơn thôi!”
“Hả?”
Nhân viên bảo vệ vừa nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó hiểu: “Không phải đã nghiên cứu ra rồi sao?”
“…”, Lý Tiên: “Nghiên cứu ra rồi?”
Bà ta trợn trong mắt: “Cái gì nghiên cứu ra rồi?”
Một nhân viên bảo vệ khác đáp: “Đương nhiên là hạng mục của chị chứ gì nữa, người trong đoàn đội của chị không nói cho chị biết sao? Ba ngày trước, lúc sáng chị vừa rời đi thì tối đến đã có tin tức báo tới, nói rằng đoàn đội của chị đã vượt qua được cửa ải khó khăn và giải quyết được vấn đề. Sau khi giải được mã tế bào có thể tiêu diệt tế bào ung thư, tất cả mọi người trong viện nghiên cứu của chúng ta rất vui mừng. Nghe nói tổng biên tập của một phương tiện truyền thông nổi tiếng nào đó đã chuẩn bị một bài báo, hôm nay sẽ được phát hành!"
“Phải đó, phải đó, đây là tin tức tốt, tin này vừa được thông báo, các bệnh viện lớn đã lần lượt cử các chuyên gia đến viện nghiên cứu. Ngay cả những học giả nổi tiếng lâu đời cũng đến, viện trưởng viện nghiên cứu của chúng ta đã đích thân ra đón đấy ạ!"
“Đúng vậy, đúng vậy, động tĩnh lớn như vậy, tiến sĩ Lý không biết sao?”
Xoẹt!
Lý Tiên lập tức ngây người tại chỗ.
Nghiên cứu ra rồi?
Tại sao bà ta không biết?
Căn bản không có người thông báo cho bà ta!
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Trong lòng Lý Tiên bỗng thấp thỏm không yên, sao lại có thể nghiên cứu ra được? Theo như kế hoạch của bà ta, cho dù có lấy được mã tế bào có thể tiêu diệt tế bào ung thư thì cũng cần phải tiến hàng sắp xếp trình tự ghép nối gen người. Đó là chuyên môn của bà ta, cũng là một trình tự mà bà ta chưa nói với đoàn đội của mình.
Bởi vì phong cách làm việc, Lý Tiên đã quen với việc thực hiện từng bước một, vì vậy bà ta đã không nói với đoàn đội rằng vẫn còn một bước này.
Nếu như thật sự là như vậy thì không phải sẽ gặp rắc rối lớn sao!
Ngay cả các chuyên gia của những bệnh viện lớn cũng đến rồi!
Lỡ như bọn họ tự ý cho bệnh nhân dùng loại thuốc đó thì không phải là đang tìm đường chết sao?
Không được!
“Mở cửa cho tôi vào ngay”, sắc mặt Lý Tiên đột nhiên tái mét, giục nhân viên bảo vệ.
“…”, hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau, vô cùng bối rối.
“Nhanh lên!”
Lý Tiên nhấn còi xe.
“Nhanh nhanh, nhanh mở cửa cho tiến sĩ Lý vào”, bị giục như vậy, hai nhân viên bảo vệ không dám do dự nữa, lập tức chạy đến phòng bảo vệ hét lên.
Có thể ở đây làm bảo vệ, ngoài việc có tài năng nhanh nhẹn ra thì năng lực nhìn sắc mặt cũng phải tốt.
Suốt mười năm qua, cả hai đều hiểu rõ vị trí và năng lực của Lý Tiên ở trong viện nghiên cứu này, hiện tại, vị tiến