Cùng lúc này, tại buổi gây quỹ ở đại học Thủ Đô, ánh mắt mọi người đều đồng loạt dừng trên người Trần Song Hỷ.
Giám đốc Trần… lên tiếng nữa rồi!
Lại tranh giành cùng người tên Vu Kiệt này hả?
Trong đầu mọi người đều bất giác hiện lên quá trình bán đầu giá Hạch đào Cửu Long lúc nãy, thật quá kịch liệt.
Hạch đào Cửu Long còn có thể miễn cưỡng bỏ qua, dù sao nó cũng là hạt hạch đào trước kia dùng làm cống phẩm cho hoàng thất, ngày nay rất hiếm gặp, đấu giá với giá đó có lẽ cũng có một phần tình cảm.
Nhưng viên đá trước mặt này lại được Vu Kiệt ra giá 100 triệu tệ, bây giờ Trần Song Hỷ lại tiếp tục ra giá, e là quá sức tượng tượng!
Đây rốt cuộc là loại đá gì?
Nó dựa vào đâu mà đáng nhiều tiền như vậy?
Tất cả người có mặt đều không hiểu, bọn họ thậm chí còn nghi ngờ những thứ mình nhìn thấy, nghe thấy đều là ảo giác, lẽ nào đây là viên đá lấp trời đã sinh ra Tề Thiên Đại Thánh trong kiệt tác kinh điển nào đó?
Nhìn có vẻ không giống lắm!
Lúc này, từng đôi mắt tràn đầy mong đợi hết nhìn Vu Kiệt lại nhìn Trần Song Hỷ.
Người dẫn chương trình cũng nín thở, nếu không phải sợ ảnh hưởng tới buổi đấu giá e rằng anh ta đã điên cuồng nhảy múa ở đây rồi, Trần Song Hỷ đứng lên, có nghĩa là gì?
Có nghĩa là lần gọi giá tiếp theo có thể sẽ vượt qua 200 triệu tệ!
200 triệu đó nha!
Đó sẽ là giây phút đỉnh cao nhất trong cuộc đời anh ta.
Bầu không khí mơ hồ chứa đựng mùi thuốc súng.
Ngược lại gương mặt Vu Kiệt cực kì bình tĩnh, anh ngồi xuống, ngẩng đầu tùy tiện nhìn Trần Song Hỷ: “Sao thế, giám đốc Trần muốn gọi giá hả? Nếu đúng vậy thì anh cứ việc ra đi, tôi theo anh tới cùng!”
Giọng điều Vu Kiệt vô cùng kiên quyết.
Trần Song Hỷ cười lớn, dường như đã nghĩ ra biện pháp đối phó, nói: “Đương nhiên, tôi đương nhiên sẽ ra giá, xin lỗi, chủ tịch của chúng tôi cũng nhìn trúng viên đá này”.
“Có điều trước khi ra giá tôi có một nghi ngờ muốn hỏi”.
Nói đến đây, ánh mắt Trần Song Hỷ trở nên âm u.
Tất cả đều ngơ ngác: “Nghi ngờ? Nghi ngờ gì vậy?”
Vu Kiệt nhàn nhạt nói: “Hỏi đi”.
Cùng lúc Vu Kiệt mở miệng thì mỗi người đều vểnh tai lên.
Tiếp đó, Trần Song Hỷ bước lên bục dẫn chương trình, lấy micro từ tay người dẫn chương trình: “Ngay tại đây, đầu tiên tôi thừa nhận sai lầm của bản thân, lúc đấu giá vật phẩm Hạch đào Cửu Long, tôi và anh Vu đây ra giá ác liệt quả thật là do tôi đã đặt chút ân oán cá nhân vào đó, dẫn tới giá cả tăng cao, làm hủy hoại nghiêm trọng ý nghĩa tồn tại của quỹ quyên góp, về điểm này tôi phải xin lỗi trường học, xin lỗi tất cả sinh viên ở đây”.
Kéo dài thời gian?
Trần Song Hỷ giỏi nhất việc này.
Mà lời anh ta vừa thốt ra nhất thời khiến hội trường nháo nhào một trận.
“Ân oán cá nhân? Này, tôi không nghe nhầm chứ! Tên Vu Kiệt này lẽ nào quen biến Trần Song Hỷ?”
“Còn phải nghĩ? Chẳng phải nói bạch toẹt rồi sao? Tôi đã nói mà, một Hạch đào Cửu Long sao có thể có hét giá cao như vậy được, cho dù cả hai đều có tiền thì cũng không tới mức đó, hàng chục triệu tệ, ai lại để tiền bay loạn như vậy? Cảm giác là ân oán cá nhân của hai người đàn ông!”
“Haiz, ân oán cá nhân đó là gì vậy?”
“...”, ánh mắt mọi người đều sáng lên như đang xem kịch.
Mục Tiểu Vũ ngồi bên cạnh Vu Kiệt vẻ mặt hơi thay đổi: “Thằng cha này lại làm cái quỷ gì vậy?”
“Không biết”, Dương Cẩm Tú lắc đầu, nhưng trong ánh mắt đầy sự chán ghét.
Chưa đợi mọi người hiểu rõ ngọn nguồn thì Trần Song Hỷ lại nói: “Chắc mọi người không biết nhỉ! Thực ra trên phương diện nào đó thì tôi và anh Vu đây cũng xem như tình địch”.
“Cô gái ngồi bên cạnh anh ta hôm nay tên là Dương Cẩm Tú, là nữ thần tôi đã từng theo đuổi ở đại học Thủ Đô, chỉ vì lúc đó tôi nghèo nên cô Cẩm Tú đây