Nếu như âm thanh khiến người ta sợ hãi.
Vậy thì ánh mắt chính là thứ khiến người ta không dám đối mặt.
Cuối cùng, quá trình thẩm vấn không xảy ra điều gì bất ngờ, Vu Kiệt đã nhận được kết quả mà mình mong muốn.
Trong rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, vì muốn thể hiện sự hồi hộp trong quá trình thẩm vấn phạm nhân, nên thường sẽ có những phân đoạn miêu tả quá trình đấu tranh về mặt tâm lý, vì chú trọng theo đuổi những hình ảnh mang tính rung động, mà bọn họ đã quên, trong hiện thực, một cuộc thẩm vấn thật sự…
Rất đơn giản và thô bạo, không lãng phí quá nhiều thời gian như vậy.
Bất kể người đang ngồi trên ghế thẩm vấn có là đại diện cho chính nghĩa hay phe phản diện thì đều hiểu rõ hậu quả của việc giữ im lặng.
Bất kể người đứng trước mặt phạm nhân để thẩm vấn có đại diện cho chính nghĩa hay phe phản diện thì cũng đều hiểu rõ, một khi phạm nhân không đưa ra đáp án bọn họ muốn, bọn họ sẽ làm những gì.
Đây chính là logic căn bản nhất.
Cho nên, một bên vì sống sót, nói ra đáp án, một bên khác vì đáp án, chuyện gì cũng có thể làm được, đại khái những người dám bằng lòng hi sinh mạng sống của mình, nhất quyết không chịu khai, chỉ có hai loại:
Thứ nhất, người vẫn còn sống trong thời đại anh hùng của thế kỷ trước.
Thứ hai, là đồ ngốc đã bị tẩy não bởi mớ chân lý điên rồ.
Hiển nhiên, Lỗ Phi Nhã không phải loại người như vậy, khai ra chính là kết quả tất yếu.
Khi rời khỏi nhà giam của tổ chức Đệ Nhất, Vu Kiệt đã có được đáp án mình muốn.
Gia tộc Thánh Đường là một gia tộc cổ xưa chỉ xuất hiện trong truyền thuyết của giới sát thủ, ngoại trừ mỗi năm phái ra hai mươi tên sát thủ được gia tộc bồi dưỡng tái xuất hiện trong giới sát thủ, mục đích để người đời thấy được thực lực của gia tộc Thánh Đường vẫn không hề suy giảm, thì phần lớn thời gian còn lại, hầu như bọn họ không hề để lộ bất kỳ tung tích gì.
Lại nói, vì mâu thuẫn nội bộ, gia tộc Thánh Đường cũng có sự phân hóa, từ một trăm năm trước đã chia làm bộ Thiên và bộ Địa.
Lỗ Phi Nhã là thiên kim của tộc trưởng bộ Thiên.
Dựa theo những tin tức mà Vu Kiệt có được, có thể suy đoán được hiện tại người bắt cóc Lâm Nhã rất có khả năng đến từ bộ Thiên.
Theo như lời của Lỗ Phi Nhã, anh cũng đã biết được tất cả các cơ sở của hai thế lực lớn thuộc gia tộc Thánh Đường.
Một cán bộ nhận lấy danh sách từ tay Vu Kiệt, cẩn thận dùng di động chụp lại toàn bộ.
“Không hổ là Lang Vương, anh vừa hỏi, cô ta lập tức khai ra, trước đó, dù chúng tôi có dùng phương pháp gì đi nữa, thì cái cô nàng Lỗ Phi Nhã kia cũng không chịu hé môi nửa lời, đúng thật là kỳ quái!”
Cán bộ tỏ vẻ khâm phục, sau khi đã chụp xong, liền gửi ảnh cho tất cả các phòng ban quan trọng khác.
Vu Kiệt lạnh lùng nói: “Cô ta biết dù các người có dùng bất kỳ thủ đoạn nào, cũng sẽ không giết chết cô ta, bởi vì cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng đối với tổ chức Đệ Nhất.
Với cô ta, đó chính là vốn liếng giúp cô ta sống sót, nếu như nói ra, trái lại, sẽ phải trả một cái giá đắt vì những sai lầm lúc trước của gia tộc Thánh Đường”.
Nghe nói thế, cán bộ đã hiểu ra: “Thế nên, khi thật sự cảm nhận được cái chết đang đến gần, cô ta mới không chút giữ lại, nói ra toàn bộ mọi chuyện!”
“Ừm!”
Vu Kiệt: “Lập tức sắp xếp cho tôi một chiếc xe, đưa tôi đến bến tàu! Còn chiếc Ferrari kia thì giúp tôi đưa về Tứ hợp viện, mặt khác, nhớ gửi danh sách này cho chú Mạc!”
“Đã hiểu!”
Cán bộ gật đầu: “Sau khi anh xuất phát, tổ chức Đệ Nhất chúng tôi sẽ lệnh cho người tại Luân Thành lập tức hành động!”
“Nếu như anh cần hỗ trợ… người của chúng tôi sẽ âm thầm giúp đỡ!”
“Không cần!”
Cán bộ vừa nói xong, Vu Kiệt lập tức từ chối bằng giọng điệu hết sức kiên quyết.
Thoáng chốc, vị cán bộ kia không khỏi sững sờ, đứng ngẩn ra tại chỗ.
“Không… không cần?”
Anh ta hít sâu một hơi: “Lang Vương, nơi mà anh muốn đi chính là…”
“Không cần hỗ trợ… anh sẽ phải chiến đấu một mình đấy!”
“Tôi biết!”
Ánh mắt Vu Kiệt trở nên