Tay trái bóp thuật ấn ấn máu của Phong Thanh Dương.
Động tác tưởng chừng như tầm thường nhưng thực chất lại thâm sâu khó lường.
Thuật sĩ, sở dĩ được mệnh danh là hiếm và khó tồn tại nhất trong võ giới, ngoài sự kinh khủng trong những cuộc tác chiến lớn ra, chính là đặc điểm “giết người vô thanh”, bạn sẽ không thể nào biết được động tác nào của họ là bắt đầu thi triển thuật pháp, lại càng không thể nào biết được, thất bại của bọn họ, có thật sự là thất bại không?
Rõ ràng, Phong Thanh Dương đã phát huy triệt để điểm này một cách vô cùng tinh tế.
Lúc này, ông ta sắp dùng máu của mình như ngòi dẫn, thi triển thuật pháp của mình.
Sau khi nói xong những lời cuối cùng, ông ta huy động hết tất cả khí kình còn sót lại trong cơ thể dẫn vào thuật ấn, sau đó, dưới cơn mưa lớn, máu trên ngón tay lơ lửng trong không trung, hoá thành mười hai hạt huyết châu cực kì nhỏ.
“Không hay rồi!”
Nét mặt Lưu Hoả căng thẳng, hắn ta thu chân, quyền lớn hung hãn vung về phía Phong Thanh Dương, đồng thời, áp lực mạnh mẽ một lần nữa đánh đến.
Nhưng.
Không kịp, đã không còn kịp nữa rồi.
Trước khi nắm quyền của hắn ta chạm đến mặt của Phong Thanh Dương, mười hai hạt huyết châu đột nhiên bộc phát ra khí lực cực lớn, cứng rắn phá tan chiêu thức của hắn, thậm chí còn khiến hắn phải lùi lại phía sau mấy bước.
Cũng chính là vào lúc này!
Bên trong con ngõ nhỏ, thời gian dường như ngừng lại.
Tốc độ rơi của hạt mưa trở nên cực kì chậm.
Không gian dường như cũng bị đóng băng.
Mây đen trên bầu trời càng lúc càng dày đặc!
Sắc trời sắp tối dần...!
Thanh đoản kiếm đã rơi xuống lại đang từ từ bay lên phía trước mười hai hạt huyết châu.
Sắc mặt của Lưu Hoả càng ngày càng khó coi: “Cấm thuật của Chí Nam Quan Hải, ông chắc hẳn biết rõ bản thân sẽ phải trả cái giá như thế nào, người kia lẽ nào sẽ cho phép ông làm như này sao?”
Phong Thanh Dương chống đỡ thân thể suy yếu, ngồi xếp bằng ở phía trước: “Dùng mạng của tao, phong ấn cái ngõ nhỏ này một ngày, nhốt mày ở trong này một ngày, bảo vệ được cho thiếu chủ một mạng, như thế là đủ rồi!”
“Ông muốn chết à?”
Phong Thanh Dương: “Kể từ ngày cô Cả rời khỏi nhân thế, tao đã muốn chết rất nhiều năm rồi”.
“Ông…”, Lưu Hoả giận dữ: “Đồ khốn kiếp, khốn kiếp”.
Một ngày!
Là thời gian một ngày đó!
Lưu Hoả hiểu rất rõ thời gian một ngày này có ý nghĩa như thế nào, không có hắn thì đám phế vật ở tộc Thánh Đường kia sẽ chỉ có thể trở thành vong hồn dưới tay Vu Kiệt mà thôi.
Đoán chừng còn chẳng thể chống đỡ nổi năm tiếng, đến lúc ấy Vu Kiệt chạy mất thì hắn báo thù kiểu gì?
Hơn nữa, dark web đã công bố tin tức hành động của hắn ta lần này, nếu như hôm nay không thể giết chết được Vu Kiệt, để tên rác rưởi đó sống sót trở về Hoa Hạ, há chẳng phải mọi người trên thế giới sẽ cười nhạo hắn sao.
Đường đường là người phong thánh thực lực Tu La Vương, ngay cả một tên phế vật hoá kình cũng không giết nổi?
Không được!
Tuyệt đối không thể bị nhốt ở đây được.
Lưu Hoả ý thức được điểm này, nhìn Phong Thanh Dương bóp thuật ấn, hắn nhận ra đây chính là cấm thuật của Chí Nam Quan Hải, dùng chính sự tiêu hao của cơ thể, từ đó có thể đạt được thực lực chiến đấu vượt cảnh giới.
Mà cái giá phải trả rất lớn, đó chính là tính mạng!
Cũng chính bởi vì cái giá phải trả quá lớn mà ở mấy thập kỷ trước đã sớm bị Lưu Mỗ liệt vào danh sách cấm thuật của Chí Nam Quan Hải.
Giờ phút này, bởi vì Phong Thanh Dương đang bị thương nặng, cho dù là dùng cấm thuật cưỡng ép thực lực của bản thân tăng lên cấp độ phong thánh, thì ông ta cũng không thể giết chết Lưu Hoả, thậm chí còn có thể bị phản sát.
Do đó, mạng của mình coi như không còn, cũng không đạt được kết quả mong muốn, như vậy thì cách tốt nhất, chính là dùng thực lực của Phong Thánh nhốt hắn ta ở bên trong trận pháp của mình.
Nghĩ đến đây, Phong Thanh Dương nhắm mắt, sau đó chỉ thấy mười hai giọt máu lao về phía trước, rơi trên lưỡi lưỡi kiếm, trải thành một bức hoạ rồng!
Thành rồi!
Ông ta mở to hai mắt, khí tức của Phong Thánh ầm ầm nổi lên!
Nét mặt Lưu Hoả căng thẳng, nửa giây không dám do dự, vội vàng xoay người muốn đi.
“Muốn chạy?"
Ngón tay Phong Thanh Dương khẽ động.
“Đi!”
Tiếng nói vừa phát ra, thanh đoản kiếm bỗng phát ra âm thanh chói tai, rồi hoá thành một luồng ánh sáng trắng, nháy mắt lao qua mấy trăm mét, trước khi Lưu Hoả đi đến cửa ngõ, lưỡi kiếm đã hướng xuống, cán dao hướng lên trên, lơ lửng trong không trung.
“Cút đi!”
Lưu Hoả hét lớn một tiếng, vung nắm đấm về phía thanh đoản kiếm.
“Trận”.
Sắc mặt Phong Thanh Dương trắng bệch, sau khi