Không phải đang khoác lác, cũng không phải đang trần thuật một việc gì đó, đơn giản là muốn làm như vậy, vậy nên… cứ làm thôi.
Dứt lời, đột nhiên, giữa không trung vang lên một loạt tiếng bước chân ầm ầm như sấm rền, một cái bóng hệt như ma quỷ bỗng chốc xuất hiện ở lối vào của tầng này.
“Ở đằng kia!”
Lúc này, một tay súng bắn tỉa đã nhắm trúng cái bóng kia, hắn ta hét lên một tiếng, đồng thời, nhanh tay bóp cò.
“Đoàng”, tiếng súng vang lên.
Viên đạn lao ra.
Nhưng khi hắn ta kịp phản ứng và bóp cò súng thì tất cả đã muộn.
Viên đạn ghim vào tường, không hề bắn trúng Vu Kiệt.
Cái giá phải trả cho hành động sai lầm này chính là ngay sau khi hắn vừa bắn xong, một tiếng “bụp” vang lên, cả tầng lầu lập tức chìm trong bóng tối.
Tất cả mạch điện đã bị Vu Kiệt cắt đứt.
Phút chốc, bóng tối tựa như loài dã thú điên cuồng cắn nuốt khoảng không gian này, phút chốc, tầm mắt của mọi người bị ảnh hưởng cực lớn.
Lỗ Tư Châu bất giác run lên.
Trời đã tối!
Người đã chết!
Ông ta còn… bao nhiêu thời gian?
“Mở đèn pin lên ngay!”, Lỗ Tư Châu hét lên với những người khác.
Ánh đèn pin chói mắt đan xen vào nhau, chiếu sáng không gian xung quanh.
Lúc này, khi biết được Vu Kiệt hiện đang có mặt tại đây, tất cả sát thủ của gia tộc Thánh Đường lập tức dồn toàn bộ sự chú ý vào khoảng không đen kịt xung quanh.
Ngay khoảnh khắc ánh đèn xua tan bóng tối, chiếu sáng tầng lầu, không biết từ lúc nào, một bóng người xuất hiện sau lưng Lỗ Tư Châu.
Vu Kiệt từ từ nhếch môi: “Tao ở đây! Nhìn đi đâu vậy hả?”
“…”, Lỗ Tư Châu.
Soạt!
Ông ta hoảng hốt, lập tức rút súng lục bên hông ra, xoay người, chĩa họng súng vào đầu Vu Kiệt.
Động tác vô cùng trôi chảy, hiển nhiên không thua kém bất kỳ một thanh niên nào.
Vu Kiệt vừa xuất hiện, gần như tất cả họng súng đều đồng loạt chĩa vào anh.
“Đồ khốn kiếp, chết đi!”
“Nổ súng!”
Vừa dứt lời…
“Đoàng đoàng đoàng…”
Như lần trước, vô số viên đạn bắn về phía Vu Kiệt, nếu như đứng ở vị trí đó là một con thú hoang trong rừng nhiệt đới, e là chưa đến một giây, nó đã bị bắn thành cái sàng.
Nhưng…
Vu Kiệt không phải là thú hoang trong rừng nhiệt đới.
So với thú hoang, anh còn hung mãnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Ngay khi tiếng súng vang lên, anh đã điều động khí kình toàn thân.
Lúc này, vẻ mặt Vu Kiệt vô cùng bình tĩnh, không có một chút hoang mang, dường như đã sớm đoán được tất cả.
Khoảnh khắc vô số viên đạn như một tấm lưới bổ nhào về phía anh, Vu Kiệt lắc người một cái…
Trực tiếp… biến mất ngay tại chỗ.
“Gì thế?”, Lỗ Tư Châu ngơ ngác, ông ta hít sâu một hơi, cứ như vừa gặp quỷ.
“Biến mất?”
“Việc này… việc này sao có thể?”
“Tên… tên… tên này là ma quỷ sao?”
Tận mắt chứng kiến sự việc diễn, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, căn bản không dám tin những gì mình vừa thấy được.
Trên thế giới này… chẳng lẽ thật sự có năng lực di chuyển tức thời?
Đáp án: Không thể nào!
Đơn giản chỉ là… tốc độ cực nhanh mà thôi.
Đám sát thủ của gia tộc Thánh Đường còn chưa kịp phản ứng thì một âm thanh xé gió đã vang lên bên tai, Vu Kiệt giơ nắm đấm lên, xuất hiện trước mặt một gã sát thủ đang cầm “bình xịt”.
“Không ổn”.
Dường như tên sát thủ kia vô cùng hoảng sợ, thấy Vu Kiệt vung nắm đấm về phía mình, ngay cả sức nổ súng, hắn ta cũng không có.
Kế đó…
“Rầm!”
Nắm đấm to bằng ụ cát nện thẳng vào đầu tên sát thủ, một đấm này mang theo khí kình của bậc tông sư Hóa Kình, cứ thế đánh gãy đầu hắn ta, cái đầu rơi xuống đất, lăn lông lốc trên sàn nhà.
Đất đá trộn lẫn với máu tươi, nhuộm đỏ cả một vùng.
Lại thêm một tên sát thủ… bị giết chết!
Chết như một con sâu cái kiến.
Nhưng là một cái chết có ý nghĩa.
Dường như chứng minh cho một câu Phật dạy từ thuở xa xưa.
Khi anh cầm dao giết người, thì nên sẵn sàng sẽ bị người dùng dao giết chết.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất hoàn trả.
Là do các người ra tay trước, thì chớ trách tôi… đánh trả!
Nhớ đến việc mấy năm nay bản thân hết lần này đến lần khác trở thành mục tiêu của đám sát thủ này, nhớ đến nhiệm vụ tìm Tâm Liên trong trại Tuyết, toàn bộ giới sát thủ đã truy giết anh, khi đó, gia tộc Thánh Đường còn dùng anh để